Anh Rất Thích Em

Chương 7




Thiện Nhiếp giới thiệu một cách đơn giản cho cô, một vài người trong số đó ở cùng ký túc xá với hắn, một số khác là thành viên đội bóng rổ của trường, nhưng khi giới thiệu đến Hướng Thần hắn lại chỉ nói qua loa cho có, không chi tiết như những người khác.

Thật là một người nhỏ nhen

Nhưng Tô Vãn có thể nhìn ra được, hắn và Hướng Thần có lẽ là bạn cùng phòng.

Haha, Thiện Nhiếp ba năm qua thật là quá giày vò rồi, có một người tài giỏi hơn anh như vậy đè đầu cưỡi cổ cơ mà, càng nghĩ càng vui đến nỗi phát ra âm thanh.

“Hoàn Tử, sao em vẫn thích cười hềnh hệch như vậy.” Thiện Nhiếp khi nói chuyện không bao giờ để ý đến cảm xúc của người khác, sao điểm này đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi nhỉ.

“Có thể vui vẻ là may mắn đấy.” Tô Vãn vặn lại.

“Lạc Viễn vẫn nói người ngốc có phúc của người ngốc.” Thiệp Nhiếp khinh bỉ nhìn cô.

Trong bữa tối, Tô Vãn lén liếc nhìn phản ứng của Hướng Thần, có điều, anh vẫn luôn im lặng ăn uống, không có bất kỳ phản ứng nào khác, cho dù những người khác nói cười ầm ĩ, anh cũng chỉ nhẹ nhàng lộ ra nụ cười.

Tô Vãn đã gặp anh ba lần, cũng gặp được ba con người khác nhau, vậy đâu mới là một “anh” chân thật nhất? Sau khi ăn uống xong, Tống Tư Phi quấn lấy cô, hỏi: "Không phải cậu vì lần tỏ tình trước mà nhìn trúng anh ấy rồi đấy chứ? Tớ thấy cậu ngắm anh ấy rất nhiều lần."

Cô có nhìn anh nhiều lần ư? Rõ ràng đến thế à?

"Có điều, cậu có thể nhìn trúng anh ấy cũng chứng tỏ có mắt nhìn đó, so với Thiện Nhiếp của cậu tốt hơn nhiều. Nhưng người ta đến cả hoa khôi như Bạch Điềm còn từ chối, chắc là cậu…" Tống Tư Phi tỉ mỉ nhìn từ đầu đến chân cô đánh giá một lượt, “lại càng không được rồi.”

“Mình lại cảm thấy Vãn Vãn rất tốt mà.” Mộc Mộc lập tức chứng minh cho Tô Vãn. "Và Thiện Nhiếp đó cũng rất tốt. Chỉ là người hơi bạo dạn một chút, nhưng tâm không xấu." Nhân tiện cũng chứng minh cho Thiện Nhiếp

Anh Nhiếp à, anh nên mừng thầm đi, Mộc Mộc nhà Tô Vãn rất ít khi nói tốt cho người khác đấy.

Thiện Nhiếp, người cứ một mực đòi đưa bọn họ về ký túc xá, rất nhưng đã gửi một tin nhắn văn bản tới: “Hoàn Tử, 10 giờ ngày mai sẽ có một trận đấu bóng rổ. Nhớ đem theo mỹ nữ tóc dài nhà em đến xem anh chơi bóng rổ nhé.” Đằng sau còn có thêm một icon cười thô tục.

Tô Vãn đưa tin nhắn cho Mộc Mộc xem, Tống Thiến Phi nghiêng đầu đọc xong liền bắt đầu kinh ngạc, "Lưu Mộc Mộc, cậu không được đi, cái tên to cao đó nhất định đã phải lòng cậu rồi, cậu xem đức hạnh của hắn đi, có chỗ nào xứng với cậu hả, không được đi.” Tông Tư Phi ngăn cản đến cùng.

Lưu Mộc Mộc không phản bác gì, cười nói với Tô Vãn: "Muộn rồi, sáng mai tớ còn có việc phải ra ngoài. Mười giờ chúng ta gặp nhau ở cung thể thao nhé.”

Tô Vãn thích nhất là nghe Mộc Mộc nói chuyện, nhỏ nhẹ dịu dàng, giống như tơ liễu lướt qua tai.

Cho nên, như này cũng xem như đồng ý gián tiếp rồi?

Tống Tư Phi ngất xỉu.

Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu mà.

Lần này cũng chẳng phải một trận thi đấu bóng rổ, chỉ là một trận bóng nội bộ do đoàn trường tổ chức.

Tống Tư Phi vốn chê Thiện Nhiếp quá xấu nên không muốn đến, nhưng vì có quá nhiều người đẹp trai trong đội bóng trường nên cô đành phải làm ô nhiễm đôi mắt đẹp của mình một chút.

Mộc Mộc xem rất nghiêm túc, còn Tống Tư Phi cứ không ngừng ồn ào bên tai, nói rằng số 11 của cô mới là đẹp trai nhất.

Trong lúc tạm nghỉ, Thiện Nhiếp đi về phía bọn họ, ánh mắt rõ ràng chưa từng rời khỏi Mộc Mộc nửa bước, vừa ngại ngùng vừa bạo dạn.

“Hi” Đây là Thiện Nhiếp ư? Học cách sử dụng từ đơn âm tiết trước cô gái xinh đẹp? Thật chẳng phù hợp với tác phong của hắn chút nào.

Mộc Mộc rút một chai nước khoáng từ trong túi xách ra đưa cho hắn, ngay sau đó,Tô Vãn trông thấy ánh mắt của Thiện Nhiếp như sắp có núi lửa phun trào.

Còn chai nước đó, hắn nắm rất chặt trong tay, không nỡ uống, "Uống đi, khi nào hết thì em lại mua."

Tống Tư Phi cảm thấy cô đã chứng kiến ​​một trò đùa lớn nhất thế kỷ, Mộc Mộc nhà cô cũng phải lòng tên Thiện Nhiếp to cao này.

Lúc này cô thật muốn hát rằng: Tình yêu đến quá nhanh, như một cơn lốc xoáy...

Thiện Nhiếp rõ ràng đã chơi tốt hơn trong hiệp hai, Tô Vãn đã quy kết rằng đó chính là sức mạnh của tình yêu.

Sau khi kết thúc, trong cung thể thao bỗng bất ngờ mở bài hát “Cơn gió bão”, và tiếng hát đầy nội lực vang vọng khắp không gian.

Tống Tư Phi giây phút ấy đã rất phấn khích khi nhảy theo điệu nhạc.

Sau đó, một tiếng “chị dâu” rầm rầm vang lên ở khắp các ngóc ngách, dọa Tống Tư Phi giật mình trượt chân, trực tiếp lăn thẳng xuống cầu thang.

Tất nhiên, hậu quả là phải nằm viện cả một tuần sau đó.

Thiện Nhiếp và đám anh em của hắn cũng vô cùng đau khổ, bởi vì Tống Tư Phi đã không biết xấu hổ mà nói rằng kết quả này đều là tại bọn họ.

Mộc Mộc cũng đi theo làm loạn, Thiện Nhiếp vì nàng dâu của mình mà không nói lời nào, đương nhiên cũng vì không có gì để nói, còn những anh em trong đội bóng rổ của hắn bởi vì lão đại không nói gì, bọn họ tất nhiên cũng không có gì để nói.

Một ngày nọ, Tô Vãn đến đưa canh cho Tống Tư Phi, kết quả nghe được cuộc đàm phán giữa cô và Thiện Nhiếp, câu chuyện là như thế này:

Tống Tư Phi: Này tên to con, nếu anh có thể giúp tôi hoàn thành một việc, tôi sẽ không nhắc chuyện cũ nữa.

Thiện Nhiếp... {Vốn dĩ không thể trách hắn được không hả, nếu không vì nể mặt vợ, hắn đã sớm bỏ đi. }

Tống Tư Phi: Im lặng nghĩa là đồng ý. Thực ra mọi chuyện rất đơn giản, anh đem số 11 của bọn anh đến đây giúp tôi có được không?

Thiện Nhiếp:...... {Chẳng lẽ cô gái này nhìn trúng số 11 của bọn họ?

Hahaha... Cô cầu xin anh trai đi.}

Tống Tư Phi: Anh nói gì đi, có làm hay không? {Tống Tư Phi tức giận rồi đấy, lão nương đã hạ mình cầu xin ngươi, mà ngươi thế này sao? Xem sau này tôi bắt nạt vợ tương lai của anh thế nào.)

Thiện Nhiếp: Thành giao. {Không phải là huynh đệ sao, đều nói huynh đệ giống như tay chân, gãy một cái vẫn có thể sống tiếp, nhưng nữ nhân lại giống như quần áo, hắn không muốn trần truồng.}

“Phi Phi, cậu rất thích số 11 một sao?” Tô Vãn đặt canh gà xuống, cảm thấy cô gái này dường như đã thật sự nảy nở xuân tâm rồi.

Kí túc xá của họ chỉ có đúng ba bông hoa này, đừng có để tới hai bông đều thuộc về đội bóng rổ chứ.

"..."

Thiện Nhiếp cuối cùng vẫn không đạt được thỏa thuận với Tống Tư Phi, bởi số 11 sống chết không tới, hắn cũng không thể gô cổ lôi cậu ta đến đây được.

“Tại sao anh không trói cậu ấy tới đây hả, một tên to lớn như vậy xem ra cũng chẳng có ích gì.” Lúc này, Mộc Mộc đang cắm hoa ở bên cạnh, nghe thấy tiếng chửi bới của Tống Tư Phi, lập tức lườm cô một cái.

Tống Tư Phi nhanh chóng giả bộ làm con đà điểu, chui vào trong chăn. Đúng là con gái gả chồng như bát nước đổ đi, giống hết con sói mắt trắng.

Mộc Mộc cười khúc khích, điều này khiến Thiện Nhiếp rất vui vẻ, đang chuẩn bị lôi kéo nàng dâu nhà mình, Mộc Mộc đã mở miệng trước "Chỉ cần tìm lý do nào đó lừa cậu ta tới đây là được mà.”

Quả nhiên vẫn là chị em thân thiết, Tống Tư Phi thò đầu ra gật lia lịa: “Phải đó phải đó.”

Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, hắn cũng muốn làm người tốt chứ, bên kia thì đắc tội anh em, bên này lại đắc tội vợ, chọn bên nào thì cũng không thể. Cuối cùng vẫn chỉ đành tuân theo nguyên tắc “không cần anh em cũng không thể không cần vợ” mà lừa số 11 tới bệnh viện.

Về phần hắn dùng lý do gì, Tống Tư Phi không quan tâm, cô chỉ cần kết quả.

Trước khi gặp nhau, Thiện Nhiếp đã có một buổi lên lớp với Tống Tư Phi, nội dung về tất cả nhưng thông tin của số 11.

Số 11: Trần Mặc, tiền đạo, 1m8, 60kg, con một, người bản địa, khoa Tài chính, sở thích duy nhất là bóng rổ, không gần nữ sắc, không thích náo nhiệt.

Có lẽ Trần Mặc đã thỏa thuận với Thiện Nhiếp điều gì đó, bởi từ lúc bước vào anh ta một câu cũng không nói, tự động tìm một chiếc ghế ngồi, sau đó… không có sau đó nữa.

Người cuối cùng cũng ở trước mặt, Tống Tư Phi lại không biết phải làm sao, nhất là phải đối diện với một tên không hiểu phong tình như cậu.

Cậu rõ ràng ở trên sân bóng rổ tràn đầy năng lượng cơ mà.

“Ừm… cái đó, nếu anh không muốn ở lại đây thì đi đi.” Tống Tư Phi cảm thấy khí chất của cậu quá quái dị, cho dù cô có hùng hồn bao nhiêu thì trước mặt cậu cũng chẳng biết nói sao.

“Tôi đã hứa với Thiện Nhiếp rồi.” Ngụ ý chính là cậu vẫn chưa thể rời đi.

Tống Tư Phi rốt cuộc cũng đã hoàn toàn cảm nhận được thế nào là căn phòng yên tĩnh, đôi bên không nói nên lời. Cô chưa bao giờ trải qua hai tiếng đồng hồ khó khăn như vậy.

Khi Thiện Nhiếp tới Trần Mặc liền lặng lẽ quay người rời đi, đến cả câu “tạm biệt” cũng không nói, Tống Tư Phi điên cuồng trợn mắt.

“Thiện Nhiếp, sao anh không nói với tôi chuyện anh ấy không giỏi ăn nói.” Thiện Nhiếp vừa bước vào cửa đã nhận phải sự chất vấn của Tống Tư Phi.

"Tôi đã nói rồi, cậu ấy không gần nữ sắc."

Haha, “Cong à?” Tống Tư Phi thăm dò, sao tất cả trai đẹp trên thế giới đều cong vậy, có còn để chị em phụ nữ sống không đấy.

“Thẳng đó."

Tống Tư Phi lúc này mới yên tâm, chỉ cần vẫn thẳng là còn có thể nói chuyện, nếu như là cong thì cô cũng không dám chắc có thể bẻ thẳng lại được.

Lúc Tô Vãn đi vào nghe được bọn họ nói cái gì mà cong cong thẳng thẳng, cũng không hỏi nhiều, nhưng nhìn vẻ mặt Tống Tư Phi uể oải, cô có chút lo lắng, "Làm sao vậy? Gặp số 11 không thuận lợi à? "

“Sao lại không thuận lợi chứ, là cực kỳ không thuận lợi đó, căn bản không phải không gần nữ sắc, mà là bài trừ nữ sắc rồi.” Tống Tư Phi cảm thấy con đường phía trước của mình thật gập ghềnh.

Sau khi Tống Tư Phi xuất viện, thời gian chạy tới đội bóng rổ của trường dần trở nên dày đặc, còn nhiều hơn cả Mộc Mộc, thời gian ở bên cạnh đám Tô Vãn ít hơn hẳn. Theo lời của Thiện Nhiếp thì là: Phi Phi cái con bé này tấn công trực tiếp, không bỏ lỡ bất kì thời cơ nào để chui vào nội bộ.

Tình cảm giữa Mộc Mộc và Thiện Nhiếp không có gì thay đổi.

Tô Vãn từng hỏi: “Mộc Mộc, A Nhiếp không đẹp trai, lại to cao, thô kệch, sao cậu lại trực tiếp nhận lời thế?”

Mộc Mộc nghiêm túc suy nghĩ, sau đó trả lời: Đâu phải do anh ấy xấu mà không thích anh ấy, chỉ là mình không muốn bỏ lỡ. Cậu và A Nhiếp là bạn bè nên mình đương nhiên chẳng nghi ngờ gì về con người anh ấy, hai người đối xử với nhau cũng rất chân thành trượng nghĩa, có thể nhìn ra anh ấy rất dễ mềm lòng, ngoài ra cũng rất thông minh.

Khi Mộc Mộc nói về Thiện Nhiếp, vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng, Tô Vãn nghĩ, cô gái như thế này, ông trời cũng nên ban cho cô ấy một tình yêu thật đẹp đẽ.

Mộc Mộc ở đài phát thanh truyền hình và câu lạc bộ kí giả càng ngày càng có nhiều việc phải làm, Tống Tư Phi vẫn như thường lệ chui vào trong đội bóng rổ, còn Tô Vãn thì đã trở thành một hồn ma lang bạt trong sân trường này.

Vào mỗi bữa trưa đều có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng của Mộc Mộc phát ra từ đài phát thanh. Thiện Nhiếp lúc nào cũng khoe khoang với cô: Đây là giọng nói của vợ anh đó. Chỉ cần nghe thấy nó liền có thể tưởng tượng ra nụ cười cười ngọt ngào của cô ấy khi đứng trước mặt anh.

Tô Vãn không thể phủ nhận rằng Mộc Mộc quả thật là kiểu người phụ nữ an tĩnh, vì vậy cô nghiêm túc nói với Thiện Nhiếp: “Nếu một ngày anh làm điều gì có lỗi với cậu ấy, em sẽ không khách khí với anh đâu.”

Mỗi tối cô đều có thể nghe thấy những báo cáo về việc Phi Phi đã bước vào cuộc sống của Trần Mặc như thế nào, chẳng hạn như: hôm nay tớ giúp cậu ấy lấy quần áo, hôm nay cậu ấy uống nước tớ đưa, hôm nay cậu ấy nói chuyện với tớ, hôm nay cậu ấy cười với tớ….

Khi nói về những điều này, Tô Vãn luôn nhìn thấy một cô gái vô cùng hạnh phúc.

Buổi tới, Tô Vãn suy nghĩ rất nhiều về chuyện của bản thân và Lạc Viễn, trước đây cô cho rằng cô cũng có thể dũng cảm theo đuổi người khác, nhưng so với Tống Tư Phi, cô lại cảm thấy bản thân rõ ràng là một con ốc sên cuộn mình trong lớp vỏ dày, chậm đến nỗi không thể chậm hơn, rụt rè đến nỗi không thể rụt rè hơn.

Tô Vãn trèo lên giường của Tư Phi, gọi Mộc Mộc tới ngủ cùng, ba ba cô gái nằm trên một chiếc giường, hai tay gối đầu, ngắm nhìn ánh đèn leo lét dịu nhẹ.

“Tất cả chúng đều phải thật hạnh phúc.” Tô Vãn nói.

“Hoàn Tử, cậu sao thế?” Tống Tư Phi dù sao cũng là bạn thân cô mấy năm rồi, nhìn thoáng qua cũng biết cô đang nghĩ gì, gần đây bọn họ thực sự đã kích động tới cô rồi, “Nhớ Lạc Viễn rồi?”

“Ừ, tớ vốn cho rằng bản thân có thể mạnh dạn tỏ tình giống như cậu, nhưng chỉ cần đối diện với cậu ấy, tớ lại nói chẳng nên lời.” Lần trước nói những lời đó với Hướng Thần, đều chỉ bởi vì anh không phải Lạc Viễn.

Tất cả những gan dạ, khí phách, tính toán, khi đến trước mặt người đó, mọi thứ đều tan biến như khói bụi.

"Hay là tớ giúp cậu hỏi nhé?”

“Không cần đâu.” Chuyện này cô không muốn phải thông qua người thứ ba, nếu cả hai đều thích nhau, cô muốn là người đầu tiên cảm nhận được niềm vui đó.

“Vãn Vãn à, cho bản thân một chút thời gian đi, có thể lúc đó tâm trạng cậu không giống như bây giờ, cũng sẽ có một cách giải quyết khác thôi.” Mộc Mộc nói.

Nhưng không ngờ rằng, lời nói của Mộc Mộc khi đó, rất nhiều năm sau cô mới cảm nhận được sâu sắc.