Hôm sau, Bắc Cao khai giảng.
Trong phòng học lớp 11 - 8, một người có thân hình chắc nịch đang nhảy cẫng lên và thở hồng hộc.
"Để tôi coi thử xem đang viết gì nào? Ái chà ~? Tiết Tiệp thân mến của tớ, cậu như một mảnh tuyết mềm mại vương trên lông mi tớ vậy... Vl, ông là nhà văn lớn đương thời hả Tôn Tiểu Bàn!"
Một nam sinh cầm cuốn vở nháp lên, đọc diễn cảm những dòng trên đó với niềm xúc động dạt dào.
"Trả cho tôi!"
Tôn Tiểu Bàn nhào qua, nhưng chưa kịp đoạt lại thì cuốn vở đã nằm trong tay người khác.
Người nọ xem xong thì giơ ngón cái lên: "Tài văn chương này đúng là vô địch thiên hạ à nha, ra hiệu sách mà không thấy cuốn này chắc tôi đập luôn hiệu sách mất."
Cuốn vở nháp chứa đầy tâm sự thiếu niên bị truyền khắp nơi. Khuôn mặt thật thà của Tôn Tiểu Bàn đỏ bừng, trông vừa đáng thương vừa bất lực.
Mà Tiết Tiệp - "ngôi sao" của lớp 8 lại im lặng ngồi một bên, tiếp tục làm bài với bộ mặt u ám, cố ra vẻ mình chỉ là kẻ đứng ngoài cuộc.
Cuốn vở nháp bay ra cửa phòng học, bị một người chụp được.
Cả lớp vốn đang cãi cọ nháo nhào cả lên bỗng yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó liền dấy lên một trận xôn xao.
Vãi, Lăng Lang thế mà đến đúng giờ này!
Không những thế, tóc còn được chải chỉnh tề, trừ việc không mặc đồng phục thì rất ra dáng một học sinh bình thường.
Phải biết rằng cậu ta đã phá vỡ kỷ lục vào cuối học kỳ I đó, suốt tuần ngày nào cũng trốn học bỏ tiết, kỳ nghỉ đông cũng chả thèm xách cặp tới chỗ học thêm luôn!
Lăng Lang nhìn lướt qua lời bày tỏ trong cuốn vở, hỏi: "Của ai?"
Bị nam thần chứng kiến chuyện mất mặt, khuôn mặt xinh đẹp của Tiết Tiệp đỏ lên, dáng vẻ như bị treo cao của cô nàng cũng thả lỏng. Cô vừa định nhận cuốn vở thì Tôn Tiểu Bàn đã bình bịch chạy tới lấy trước.
"Của tôi của tôi, cảm ơn anh Lang."
Tiết Tiệp đành cắn răng ngồi xuống, thầm nghĩ mình bẽ mặt trước mắt Lăng Lang như thế, Tôn Tiểu Bàn không xong với mình đâu!
Trước sự dòm ngó của cả lớp, Lăng Lang chậm rãi đi đến cuối lớp, hơi nhíu mày nhìn bàn ghế phủ ba lớp bụi.
Nam sinh vừa gầy vừa đen mang cặp kính dày cộp ngồi ở hàng ghế đầu thấy thế liền vớ lấy khăn giấy, chạy như bay tới lau bụi thay Lăng Lang, vừa lau vừa liên tục nói "Để tôi để tôi", động tác trên tay cực nhanh, như thể sợ Lăng Lang sẽ không để cho cậu ta lau xong vậy.
"Từ bao giờ đến phiên mày thế? Cái thứ gớm ghiếc như mày mau phắn lẹ đi, đừng làm ô nhiễm không khí ở chỗ ngồi của anh Sói."
Từ Đồ tới trễ một bước, hùng hổ nắm vai nam sinh kia, định kéo cậu ta ra nhưng lại bị Lăng Lang dùng ánh mắt ngăn cản.
Nam sinh đen gầy này tên là La Dĩ Hành, là một học trò ngoan đúng nghĩa theo truyền thống, một người nhiệt tình ủng hộ nội quy và kỷ luật của trường, suốt ngày nhìn người khác bằng lỗ mũi, không vừa mắt ai là đi tố cáo ngay.
Vốn dĩ cả hai không quen biết nhau đâu, chỉ là do hôm nọ cậu ta bị đám thanh niên lêu lổng vây đánh, đương lúc bị tẩn thì vừa khéo gặp được Lăng Lang, lập tức ôm đùi người ta cầu cứu.
Hôm sau, trường phê bình Lăng Lang vì tội đánh nhau ẩu đả bên ngoài. Đấy là lần đầu cậu phạm lỗi nghiêm trọng đến thế.
Còn đương sự thứ nhất, La Dĩ Hành thì sợ run người, làm con rùa rụt cổ. Mãi đến tuần sau cậu ta mới bị Từ Đồ điều tra ra, tóm cổ lôi tới trường khai cho rõ.
Từ lúc vào lớp đến giờ, Lăng Lang vẫn mang vẻ thờ ơ, tay đút túi, quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sau một hồi. Đợi La Dĩ Hành lau xong thì cậu ngồi thẳng xuống ghế, đôi chân dài không có chỗ để đành áp sát vào thành bàn.
Người ngồi bàn trước thức thời nhích ghế lên, lại nhích thêm một tí.
Sau khi Lăng Lang ngồi xuống, La Dĩ Hành khép nép đứng bên cạnh. Cậu ta còn muốn nói chuyện nhưng đã bị Từ Đồ xua đuổi không chút thương tiếc.
Từ Đồ về lại chỗ ngồi ở đằng trước, nhìn Lăng Lang với vẻ mừng rỡ: "Anh Sói, sao nay đi học mày không báo trước một tiếng? Tự dưng lạ lùng vậy."
Lăng Lang ném một cục giấy bẩn sang: "Tao đi học mà cũng phải báo cho mày hả."
Từ Đồ: "Hê hê, phải để tao với Hầu Tư Kiệt đón gió tẩy trần cho mày chớ."
Lăng Lang: "Bớt làm màu hộ."
Sếp Lăng ngoài miệng nói vậy thôi, chứ thật ra là cậu muốn đón gió tẩy trần cho Trì Dương nên mới phá lệ đi học đúng giờ đấy.
Nửa phút sau, loa phóng thanh của lớp hấp tấp vọt vô phòng, hưng phấn đến nỗi ngũ quan như sắp bay hết đến nơi: "Báo cáo... Có bạn mới chuyển tới lớp ta!"
Những người khác cũng hào hứng theo: "Bạn mới á? Nam hay nữ?"
"Nam, cao lắm."
"Đẹp trai không?"
Loa phóng thanh gãi đầu: "Ấy, cao quá nên tôi không thấy rõ."
Ai nấy đều kêu lên một tiếng đầy thất vọng, nhưng trong lòng lại tràn ngập chờ mong với người bạn mới, đặc biệt là đám con gái.
Trong thế giới bất công như ngày nay, gái xinh một đống đẹp trai khó tìm. Giá trị nhan sắc không đủ, chiều cao thì không tới tới.
Tóm lại, giờ chỉ cần chiều cao đạt chuẩn thôi là đã được coi như chạm một nửa tới cái danh "trai đẹp" rồi.
Lúc thầy Lưu chủ nhiệm lớp dẫn Trì Dương vào, thấy Lăng Lang thế mà lại ở đây, ông có hơi sửng sốt...
Thật ra trước kia Lăng Lang nằm trong ba hạng đầu của kỳ thi tuyển sinh lớp 10 khu vực, đỗ vào Bắc Cao. Hồi đầu cậu còn vì thành tích mà được bổ nhiệm làm lớp phó học tập, kết quả mới tuần đầu tiên đi học cậu đã dẫn đầu không thèm nộp bài tập về nhà.
Không chỉ có nhiêu đó, cậu còn xé vở bài tập của "một bạn học nào đó" giữa lớp rồi rải vụn giấy xuống tầng dưới. Lý do cụ thể thì không rõ.
Nhưng vì bối cảnh gia thế của "một bạn học nào đó" sâu không lường được, mới đầu năm đã suốt ngày khi nam bá nữ, làm mưa làm gió đến nỗi không ai không biết. Chuyện vừa xảy ra, một trăm lẻ tám phiên bản về anh hùng liền phát tán rầm rộ ngay.
(*) Khi nam bá nữ (欺男霸女): bắt nạt, đàn áp người khác.
Nhưng dù có lan truyền kiểu gì thì kết luận cuối cùng cũng đều giống nhau: Vì dân trừ hại.
Hành động long trời lở đất kia không chỉ khiến danh tiếng của Lăng Lang ở Bắc Cao vang xa mà còn khiến cậu trở thành cái gai làm thầy Lưu đau nửa đầu suốt gần hai năm.
Vì nhà họ Lăng có người quen là bạn tốt của hiệu trưởng Bắc Cao nên trường học chỉ có thể khoan dung hết lần này tới lần khác trên tinh thần không bỏ rơi bất kỳ mầm non nào của tổ quốc.
Nhưng Lăng Lang khác với các học sinh hư ở lớp khác một tí - cậu chưa bao giờ làm phiền hay làm ảnh hưởng đến mọi người trong giờ học, bình thường chỉ toàn trốn học hoặc ngủ gật thôi.
Nhờ đó mà chứng đau nửa đầu của thầy Lưu chưa quá nghiêm trọng.
Thầy Lưu gõ gõ bục giảng: "Các em thân mến, học kỳ này lớp 11- 8 chúng ta có một bạn m..."
Hai chữ cuối bị ép xuống một cách không thương tiếc bởi sự huyên náo phía dưới.
Thảo nào loa phóng thanh bảo thấy không rõ. Chiều cao này so với mặt biển, rồi đôi chân dài này, cũng vượt trội quá!
"Tên tôi là Trì Dương, mong mọi người chiếu cố."
Tia nắng mặt trời từ ngoài cửa chiếu vào bị sống mũi cao thẳng chặn mất một nửa, Trì Dương đứng tại nơi bóng tối và ánh sáng giao thoa, khẽ gật đầu. Nụ cười ấm áp hiện lên trong ánh sáng mùa xuân, câu hồn nữ sinh cả lớp, câu luôn cả hồn đám nam sinh cá biệt.
Lăng Lang ngồi ở hàng cuối, lười nhác chống cằm, thầm tự hỏi sao nay hắn lại đeo kính.
Thầy Lưu ngửa đầu vỗ vai Trì Dương: "Trì Dương à, giờ lớp chỉ còn một chỗ trống thôi, em tạm chấp nhận nhé."
Vốn lớp 8 có 53 học sinh, cái chỗ trống kia là ở cạnh Lăng Lang.
Trời mới biết có bao nữ sinh mơ được thành bạn cùng bàn của Lăng Lang, nhưng cậu cứ như thể dị ứng với con người vậy, kiên quyết muốn một mình một cõi.
Cả lớp ồn ào cho rằng đồng chí Lưu đang đùa với lửa.
Thầy cho rằng trai đẹp có thể là ngoại lệ sao?
Ngây thơ quá đó!
Thế là, từ bục giảng đến góc cuối lớp, một đoạn đường ngắn ngủn, đôi chân dài của Trì Dương trở thành sàn diễn hình chữ T được tất cả chú mục. Một bên vai hắn đeo cặp sách, chìa tay tới chỗ Lăng Lang: "Xin chào nhé, bạn cùng bàn mới của tôi."
Ngay khi mọi người nín thở chờ đợi với niềm tin vững chắc rằng trùm trường sẽ không chịu đầu hàng trước một anh chàng đẹp trai lịch lãm ngang cơ với mình, Lăng Lang giơ một ngón tay lên chạm vào tay Trì Dương với vẻ mặt vô cảm.
Đúng vậy, trai đẹp có thể là ngoại lệ.
Sau khi Trì Dương thuận lợi ngồi xuống, thầy Lưu đùa với lửa nhẹ nhàng thở ra, vỗ tay nói: "Nhìn lên đây nhìn lên đây, vào tiết rồi, lật bài đầu tiên của sách giáo khoa ra nào."
Đằng sau đẹp vậy còn chưa ngắm đủ, ai muốn ngắm thầy Lưu chứ!
Cả lớp miễn cưỡng quay đầu về.
Trì Dương lấy sách Ngữ Văn từ trong cặp ra, lại ngó sang Lăng Lang đang ngồi ngây ra đó, ánh mắt như thể coi tất thảy trên thế gian đều là hư vô mà ngồi thiền vậy.
Hắn hỏi: "Sách giáo khoa của em đâu?"
Lăng Lang nằm bò ra bàn, không để ý đến hắn.
Hắn dùng đầu gối đụng đụng Lăng Lang ở dưới bàn.
Vẫn lơ hắn đi.
"Hôm qua còn ngủ chung mà nay đã thành người lạ rồi à?" Trì Dương híp mắt, đè thấp giọng xuống.
Một phút sau.
"Chẳng phải anh muốn giả vờ không thân với tôi sao?" Lăng Lang chôn mặt trong khuỷu tay, ngữ điệu rầu rĩ.
Thôi, lúc giận dỗi vẫn xem như còn lý trí.
(*) Chỗ này ý ông Dương là em Lăng Lang giận dỗi vì vụ ông Dương muốn lờ nhau đi á. Nhưng em bao biện cho sự giận dỗi một cách rất tỉnh và đẹp trai nên anh trai cảm thán tí ấy mà:))
Trì Dương thầm chủ động làm hòa với bạn nhỏ không có khiếu hài hước này.
Thời tiết hôm nay khá tốt, ánh mặt trời hoàn toàn nhuộm vàng mái tóc đen của Lăng Lang, nom như một nhúm lông xù, vừa cực kỳ ấm vừa cực kỳ ngoan.
Trì Dương liếc nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cùng cái cổ gầy gò trắng nõn lộ ra dưới ánh dương, khóe môi cứ thế cong lên cả tiết.
Khi hết tiết, lão Lưu vừa mới rời đi, sau lưng ông liền có một đống người vây quanh Trì Dương, đa số là con gái.
Có người hỏi: "Trì Dương, ông cao mét mấy đấy?"
Trì Dương mỉm cười nói: "1m90."
"Trì Dương, mắt ông sinh ra đã thế rồi hay là đeo kính áp tròng vậy?"
Trì Dương vẫn cười: "Bẩm sinh."
"Trì Dương, ông là con lai hay người dân tộc thiểu số thế?"
"Trì Dương, ông chụp chung với tôi tấm hình để đăng lên vòng bạn bè được không?"
"Trì Dương..."
"Đừng ồn ào nữa."
Lăng Lang ngẩng đầu sau giấc ngủ kéo dài một tiết, tóc trên trán rủ xuống, đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu trông vô cùng đáng sợ.
Đám chim sẻ mới nãy còn líu lo liền hóa thành chim cút ngay.
Nói chung cũng tại trai đẹp mới tới khiến họ quá phiêu, quên mất rằng Lăng Lang ghét nhất là bị người khác quấy rầy lúc ngủ.
Ngay lúc họ tưởng rằng trùm trường sẽ nổi quạu đuổi người, Lăng Lang lại khẽ cau mày: "Tụi bây cứ như một đàn ong vỡ tổ thế rồi người ta trả lời kiểu gì? Có việc thì xếp hàng, từng người một hỏi thôi."
Giọng Lăng Lang trầm xuống, "bầy chim cút nhỏ" ngay tức tốc xếp thành hàng dài trong vòng một giây, nhưng trên đỉnh đầu ai nấy cũng đều có một dấu chấm hỏi.
Tại sao?
Sao Trì Dương lại được đối đãi khác thế?
Chẳng lẽ đây là sự tâm linh tương thông giữa trai đẹp sao?
Ngày khai giảng đầu tiên, góc cuối nơi đặt thùng rác của lớp 11/8 trở thành địa điểm có giá trị nhan sắc cao của Bắc Cao.
Vừa đến giờ ra chơi, các hàng xóm lớp 7, lớp 9 đã lượn lờ trước cửa lớp 8. Đám đó còn xoay cổ duỗi tay, bày đặt làm bộ đang vươn vai, thực chất là đang thừa cơ dòm ngó hàng sau lớp 8.
Tất cả đều muốn diện kiến thứ gọi là "Trai đẹp lũy thừa hai".
Lúc nghỉ trưa, Trì Dương bị thầy Lưu gọi lên văn phòng.
Thầy Lưu pha một tách trà kỷ tử dưỡng sinh, hòa nhã thân thiện bảo: "Trò Trì Dương này, em cảm thấy như nào sau khi vào học được nửa ngày?"
Trì Dương gật đầu: "Cũng ổn thưa thầy."
"Em đã quen với cách học tập của trường cấp ba trong nước chưa?"
"Em sẽ ráng theo kịp."
Thầy Lưu vòng vèo quanh co hỏi thăm nửa ngày, rốt cục cũng chuyển đề tài lên bạn cùng bàn của hắn, Lăng Lang.
"Chuyện là, lớp chúng ta xếp chỗ dựa theo thành tích nên việc chuyển chỗ dạo này hơi khó khăn, tạm thời không giúp em." Mặt thầy Lưu hiện lên sự áy náy. "Bình thường em đừng dính tới Lăng Lang là được, cố gắng đừng bất hòa với nó. Nó khác với các em, tính cách lẫn nhân phẩm đều có vấn đề."
Trì Dương nhướng mày: "Cậu ấy từng chôm chỉa gì hay sao ạ?"
Động tác uống trà của thầy Lưu hơi dừng: "À...Cái đó thì không có."
Trì Dương lại hỏi: "Cậu ấy cố tình bắt nạt bạn bè ạ?"
Thầy Lưu nghĩ suy một chốc, phun hạt kỷ tử lại vào ly, lựa lời đáp: "Nó thường xuyên gây lộn, có cố tình hay không thầy không biết được."
"Vâng, cảm ơn thầy. Em xác nhận hai điểm này là đủ rồi.". Truyện Điền Văn
Trì Dương đẩy kính, lớp kính mỏng phản chiếu màu xanh xám của đôi mắt mang ý tứ sâu xa.
Thầy Lưu cũng không ngốc, nhanh chóng nhận ra mình dùng từ "nhân phẩm" hơi quá đáng. Thế nên ông vội kết thúc đề tài này, bắt tay vào việc sắp xếp chỗ ở cho Trì Dương.
Điều kiện ăn ở của Bắc Cao vô cùng tốt, không chỉ có ký túc xá phòng bốn người mà còn có khuôn viên rộng lớn để xây nhà trọ cho học sinh. Nơi đây chia thành phòng đơn và phòng đôi, người thuê có thể tự chọn.
Trì Dương trả gấp đôi tiền, chọn phòng đôi trống đối diện chỗ Lăng Lang, rất gần với ban công căn phòng đơn nhỏ của cậu.
Tối qua hắn có ướm thử, vươn tay ra một tí không chừng còn có thể đứng hai bên ban công mà nắm tay nhau ấy chứ.
Rất thuận lợi cho việc quan sát và ghi lại thói quen sinh hoạt cùng nếp sống của Sói con.