Anh Ở Vân Chi Nam

Chương 2-1: Morpheus




Thẩm Tầm nhìn bóng dáng cao lớn biến mất ở cửa nhà ăn, cúi đầu tiếp tục ăn.

Vương Tiểu Mỹ cầm điện thoại. "Chị Tầm, đội trưởng Trình kêu em thêm chị vào nhóm của chúng ta."

Thẩm Tầm gia nhập nhóm và nhìn thấy tên nhóm, nó được gọi là "Kiên trì"

Cô xem qua ảnh đại diện của các thành viên trong nhóm, thấy ảnh tự sướng của Trương Tử Ninh và Tiểu Mỹ, cũng có bầu trời và hoa cỏ, và cuối cùng ánh mất cô dừng lại ở một bức ảnh nhỏ.

Cô bấm vào, phóng to, là Trình Lập, đúng vậy. Anh đang đứng nghiêng người, cúi đầu châm một điều thuốc, chắc là để tránh gió, anh chắp tay che nửa khuôn mặt, xa xa là những ngọn đồi xanh mướt. Trong bức ảnh, anh ấy trông trẻ hơn so với bây giờ, có lẽ là chụp từ lâu rồi, vẫn là chụp vội.

Ai có thể chụp được khoảnh khắc nhỏ bé này của anh ấy? Tại thời điểm này, anh ấy bình tĩnh và quyển rũ.

Tên WeChat của anh ấy là Morpheus, Morpheus, vị thần của những giấc mơ trong thần thoại Hy Lạp, con trai của Hypnos, vị thần của giấc ngủ và nguồn gốc của cái tên morphine.

Người đàn ông này khá nhàm chán.

Thẩm Tầm nhếch khỏe miệng, thêm anh ấy vào WeChat và không thay đổi tên của anh ấy như một ghi chú.

“Cô Thẩm, cô thật sự muốn ở lại đây nửa tháng sao?” Trình Lập rời đi, Trương Tử Ninh lập tức trở nên tích cực.

"Đúng vậy." Thẩm Tầm quay đầu cười nhìn anh ta, “Anh cùng Vương Tiểu Mỹ cũng trạc tuổi, vậy gọi tôi là chị đi"

"Kỳ thực cô xem so với tôi tuổi..." Trương Tử Ninh bất đắc dĩ gật gật đầu, "Cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ, chị không sợ sao?"

"Tại sao tôi sợ"

“Làm việc này rất nguy hiểm."

"Tôi từng trải qua nhiều chuyện nguy hiểm hơn thế này."

“Nguy hiểm gì?" Trương Tử Ninh tỏ mò.

“Năm 2011 ở một quốc gia bạo động, tôi là phóng viên thực tập, trước mặt tôi có người bị nổ bay đầu." Thẩm Tầm nhìn anh ta, “Anh có biết bị vỡ đầu là như thế nào không?"

Cầm chiếc đũa, Trương Tử Ninh ngẩn người gắp rau động tác cứng lại, cũng không nhai nữa.

"Còn có người tự thiêu, la hét nhảy nhót, xông về phía người cái kia còn có mùi thịt cháy..."

"Thôi đi, " Trương Tử Ninh vẻ mặt khổ sở nói, "Chị, đừng nói nữa, tôi ăn không nổi"

Thẩm Tầm bình tĩnh ăn nốt vài ngụm thức ăn còn lại, sau khi chứng kiến những cảnh tượng kinh khủng đó, cô không thể ăn được nữa, nhưng sức chịu đựng của con người thực sự vượt xa sức tưởng tượng của cô.

Vương Tiểu Mỹ cười khúc khích: "Xem anh có bao nhiêu tiền đồ."

"Làm cảnh sát, tôi nhìn cảnh máu me bao nhiêu lần rồi? Chỉ là tôi không thích nói những chuyện này trong bữa tối thôi!" Trương Tử Ninh chán nản biện hộ.

Đi ra khỏi nhà ăn, Thầm Tầm từ trong túi móc ra một điều thuốc, quay đầu nhìn Trương Tử Ninh:

“Có lửa không?”

“Tôi không hút ” Trương Tử Ninh lắc đầu, chỉ cách đó không xa mấy người, “Anh ấy hẳn có."

Thẩm Tầm bước nhanh đi tới trước mặt Trình Lập: "Trình đội trưởng, mượn bật lửa"

Trình Lập lặng lẽ liếc nhìn cô, lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa đưa cho cô.

Thẩm Tầm khéo léo châm lửa, trả lại chiếc bật lửa cho anh, cười cảm ơn.

Anh vẫn không nói, với vẻ keo kiệt giao tiếp.

Vương Tiểu Mỹ đi tới, vẻ mặt còn có chút kinh ngạc: "Chị Tầm, chị cũng thích hút thuốc."

"Không thể nói là thích chỉ là thói quen " Thẩm Tâm gật đầu.

“Chị hút hiệu gì? Có dễ hút không?"

“Không có mùi, rất nhạt." Thẩm Tầm đưa hộp thuốc là cho cô ấy.

Vương Tiểu Mỹ liếc nhìn dòng chữ trên bao thuốc là - Vogue.

“Vậy tại sao chị lại hút thuốc?" cô ấy lại hỏi.

"Bao bì của nhãn hiệu này rất đẹp. Ngoài ra, chị đã quen với việc hút thuốc khi viết, và tạo ra tư thế giả vờ viết. Nó sẽ rất trôi chảy. Đây được gọi là cảm giác nghi thức, giống như người xưa thắp hương và trầm."

Thẩm Tầm nhìn cô gái trước mặt với một nụ cười nhạt trên môi. Rốt cuộc, là tuổi trẻ, có thể tin bất cứ điều gì.

“Vậy chị Tầm, chị có đụng đến thuốc(ma túy) bao giờ chưa?" Vương Tiểu Mỹ lại hỏi.

"Không, chị thực sự không thích mùi này. Hơn nữa, chị từng có một người bạn học người Đức bị tai nạn xe hơi"

"Nó khiến chị xúc động rất lâu, phải không?

"À, bởi vì chị sợ bị tai nạn xe cộ biến dạng hủy dung, dù sao chị cũng rất xinh đẹp đúng không?"

“Trình đội trưởng, anh đã từng động đến ma túy chưa?" Thẩm Tầm quay đầu cười hỏi người đàn ông bên cạnh.

"Tôi đã chạm vào nó." Đôi mắt đen đối diện với cô.

“Ồ? Cái gì? Cần sa là loại cơ bản không thành vấn đề, phải không?

"Cô có biết cần sa đối với con người có tác dụng gì không?" Trình lập lạnh lùng nhìn cô chăm chăm, "Chi là loại cơ bản thôi sao? Ngay cả cần sa cũng có thể ức chế và làm tê liệt hệ thống thần kinh trung ương, khiến người ta có cảm giác ảo tưởng không kiềm chế được bản thân, lỡ như họ học cách giết người qua đường vô tội thì sao? Chẳng lẽ còn ở đây đùa giỡn sao?"

"Thẩm Tầm", đôi mắt đen nhìn chăm chăm vào có nhuốm đầy địch ý, anh trực tiếp gọi tên cô “Tôi mặc kệ cô là ai, cầm lệnh bài gì, muốn làm gì thì cứ việc tới đây trong một lúc, và thêm một vầng hào quang phóng viên xinh đẹp của cô với một nụ cười vui tươi."

Nụ cười trên mặt Thẩm Tầm đồng cứng lại.

“Chị Tầm, chị không sao chứ?" Buổi tối, Vương Tiểu Mỹ tới gõ cửa, cẩn thận nhìn vẻ mặt của chị, “Buổi trưa, em rất lo chị sẽ cãi nhau với đội trưởng Trình"

“Không có việc gì". Thẩm Tầm giật giật khóe miệng, "Thật sự là chị nói lung tung.”

“Em tới tìm chị có việc gì à?" Cô hỏi ngược lại.

"À, tối nay có nhiệm vụ, chị có muốn đi không?"

“Đi, tại sao không? Đây cũng là công việc của chị, cho nên chị không cần Trình Lập nói tới đây để dát vàng." Cô tự giễu cười nói.

"Thật ra, đội trưởng Trình làm vậy là vì.." Tiểu Mỹ ngập ngừng nói.

Thẩm Tầm hơi nhướng mày, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô ấy, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Một người đàn ông như vậy, một số câu chuyện xưa cũng không lạ.

Khi tập trung vào buổi tối, Thẩm Tầm nhận ra rằng mọi người đã thay trang phục. Trương Tử Ninh theo phong cách hip-hop, Tiểu Mỹ trở thành Sha Matt, Giang Bắc và hai cảnh sát khác mặc quần áo đen và quần tây đen, với vẻ mặt độc đoàn. Về phần Trình Lập, anh đeo một chiếc kính gọng đen, mặc một chiếc áo phông màu xám nhạt và một chiếc quần jean, khiến anh trong tinh tế hơn một chút

“Đi quán bar mới mở xem địa hình " Tiểu Mỹ giải thích.

Cô gật đầu.

Giấy tiếp theo, một đám người nghe thấy một tiếng sột soạt, liền thấy Thẩm Tầmmở khóa áo hoodie, lộ ra bên trong áo thể thao màu đen, làn da trước ngực trắng nõn, quần bó sát và áo vest là một mảnh nhỏ bằng phẳng bó sát cơ thể, lộ eo và bụng trông đẹp và quyền rũ.

"Được, tôi sẽ phối hợp tốt, đi thôi." Giọng điệu của cô bình tĩnh, ánh mắt rơi vào trên mặt Trình Lập

Anh chỉ nhìn có trong một giây, sau đó nhìn đi chỗ khác một cách vô cảm.

Điểm đến của họ là một quân bài mới ở phía nam thành phố, tên cũng không có gì đặc biệt, nó tên là "Emerald"

Sau khi tiến vào, mọi người đều ngầm hiểu ra, Trình Lập quay đầu nhìn cô. "Cô đi theo tôi".

Thẩm Tầm đã đoán trước được là anh vẫn sợ cô là "khách quý” đến từ Bắc Kinh, lại còn sợ có chuyện xảy ra, muốn tận mắt trông chừng cô, nên ngoan ngoãn đi theo sau anh.

Xuyên qua đám đông trên sàn nhảy và đi xuống một lối đi khác, Trình Lập dừng lại. Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn tấm biển trên cửa, có chút kinh ngạc —– nhà vệ sinh nam?

Khi cô còn đang ngẩn ngơ, anh mở cửa đi vào, vài giây sau đi ra, trên tay cầm tấm biển màu vàng ghi "Đang sửa, quay lại sau" đặt lên cửa, anh kéo cô đứng dậy bước vào phòng nam.

Các hành động được thực hiện trong một lần.

“Không có ai" Anh bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của cô.

Thẩm Tầm nhìn xung quanh, quả nhiên, bồn tiểu trống không, và cửa giữa các nhà vệ sinh cũng trống không. Cô phải khâm phục anh có thể quan sát rõ ràng và di chuyển nhanh như vậy chỉ trong vài giây.

“Ở đây có gì cần kiểm tra không?" Cô nhẹ giọng hỏi.

“Có thể.” Anh đáp, nhưng ảnh mắt đột nhiên chuyển động, giây tiếp theo, anh đã kéo cô vào phòng dụng cụ, khóa cô từ bên trong.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Thẩm Tuân giật mình, biển báo treo lên rồi mà vẫn có người vào?

Thẩm Tầm trừng mắt hỏi anh, ngón tay thon dài đặt lên môi, ra hiệu cô im lăng Tiếng bước chân dừng lại trước của phòng dụng cụ, sau đó cửa bị đẩy mạnh hai lần. Thẩm tầm không thể không nín thở. Tiếng bước chân lại đi tới cửa bên cạnh, đi về phía trước hai bước, sau đó là tiếng đẩy cửa và khóa cửa.

Có tiếng nước xối xả, là nước xả bồn cầu, nhưng hắn không có rời đi ngay.

Thẩm Tầm căng thẳng và lo lắng chờ đợi, khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một vùng màu xám nhạt, đỏ là bộ ngực rộng của Trình Lập, hơi phập phồng lên xuống theo nhịp điệu đều đặn. Phòng dụng cụ nhỏ, hai người đứng đối diện có thể dễ dàng cảm nhận được hơi thở của nhau. Cô lại ngửi thấy mùi khói nhàn nhạt trên người anh, cùng mùi hương gỗ dễ chịu. Trong khoảnh khắc, cô chợt nghĩ đến cơ bụng màu lúa mì được chạm khắc như một cái rìu.

Thật là điên rồ. Tại thời điểm này, cô đã thực sự bị phân tâm.

Trình Lập cúi đầu và thấy rằng đôi tai của người phụ nữ được chôn trên ngực anh ta đang dần chuyển sang màu đỏ, từ màu trắng dịu dàng, đến màu hồng, rồi đến màu đỏ rực rỡ. Anh do dự rồi lại cúi đầu xuống, cố gắng nhìn rõ vẻ mặt của cô, nhưng anh rõ ràng thoảng nhìn thấy đường rãnh quyến rũ trên ngực.

Đôi mắt đen lay động, anh nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, nhưng lúc này cô lại ngẩng đầu lên trúng môi anh.

Cả hai đều bị sốc.

Thẩm Tầm sửng sốt, không khỏi nhìn về phía anh, lại thấy anh thần sắc bình tĩnh, ánh mắt vẫn như cũ trong suốt cùng cảnh giác.

Cửa phòng lại đóng lại.

Trình Lập đợi một lúc trước khi mở phòng dụng cụ và cũng kéo cô ra ngoài.

Anh đi đến khoang mà người đàn ông vừa ở, lấy nắp thùng nước lên, thò tay vào thùng nước một lúc, lấy ra một thứ, đưa cho Thẩm Tầm.

“Hãy tháo nó ra", anh nói.

Nó không lớn, chỉ vừa lòng bàn tay cô, và được bọc bằng nhiều lớp giấy nhựa, chắc là để chống thấm, Thẩm Tầm nhanh chóng xé nó ra, và thứ được giấu bên trong là một túi nhựa nhỏ có niêm phong, bên trong chứa bột màu trắng.

Trình Lập đã rửa tay xong, đang nghe điện thoại: "Mới vừa rồi có người đi vào phòng vệ sinh nam, cậu có nhìn thấy không?

Anh cầm lấy tay kéo cô rời đi, bên ngoài đã náo nhiệt rồi.

“Anh ba, ở chỗ này!” Vừa đi ra khỏi hành lang. Thẩm Tầm liền nghe được giọng nói của Giang Bắc.

“Đứng yên” Trinh Lập buông một câu, nhanh chóng chen vào trong đám người. Thẩm Tầm bỏ túi đồ vào túi và đứng dựa vào tường, nhưng nhìn thấy một bóng người lướt qua mất anh.

“Dừng lại!" Một tiếng hét vang lên bên tai cô, nhưng là Vương Tiểu Mỹ.

Thẩm Tầm sửng sốt một chút, lập tức đuổi theo.

Cô lao ra khỏi cửa, nhanh chóng đuổi kịp Vương Tiểu Mỹ, cô nhìn thấy một người đàn ông nhỏ bé đang chạy loạn xạ trước mặt mình, bọn họ cũng theo sát. Ba người tiến vào một con hẻm tối, Thẩm Tầm cảm thấy nhẹ nhõm, đó là ngõ cụt.

Nhưng trong giây tiếp theo, trái tim cô lại bị treo lơ lửng, và người đàn ông rút ra một đoạn thanh thép từ đồng phế liệu.

Vương Tiểu Mỹ thanh âm run run, lại đẩy cô ra phía sau. "Chị Tầm, trốn ở phía sau em"

Thấy có hai người phụ nữ đuổi theo mình, người đàn ông thả lỏng rất nhiều, cười toe toét chạy tới. Ngay lập tức, Thẩm Tầm đẩy Vương Tiểu Mỹ ra, giơ cánh tay trái của mình lên để chặn thanh thép và đấm mạnh vào mặt người đàn ông bằng nằm đấm tay phải của mình.

Người đàn ông bịt mũi đau đớn nhưng ánh mắt càng dữ tợn, vung thanh thép lại lao lên, ngay lúc thanh thép sắp rơi xuống vai Thẩm Tầm thì bị một bàn tay to lớn chộp lấy. Thẩm Tầm kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trình Lập lạnh lùng đá vào ngực người đàn ông, người đàn ông ngay lúc đó ngã xuống đất, giãy giụa vài lần, khó khăn lắm mới đứng dậy được, cuối cùng dựa vào tường đứng lên. Hai tay để trên đầu.