Sáng sớm hôm sau, khi cô xách balo xuống lầu ăn sáng, Barton lộ ra kinh ngạc:" Không phải em nói sẽ ở lại hai ngày sao."
"Tạm thời nhận nhiệm vụ." Thẩm Tầm gật đầu, "Nhưng là ở địa phương, có dịp em sẽ trở lại."
"Chủ đề gì?Thuốc?" Barton nhìn cô.
Thẩm Tầm cắn bánh mì, chớp mắt nhìn anh ta, không đáp.
"Miệng khá nghiêm khắc." Barton mỉm cười.
Thẩm Tầm nhăn nhó:" Lão Đại, nhà trọ của anh là Giang Hồ, có tin tức hay manh mối gì nhớ nói cho em biết, để em làm lớn tin tức."
Barton nhìn cô lắc đầu bất lực, như thể đang cười nhạo sự nghịch ngợm của cô.
Khi họ chia tay, Thẩm Tầm không thể không bước tới ôm anh.
"Em sẽ đến thăm anh." Không biết vì sao mũi cô chua xót.
Barton xoa tóc cô và nhẹ nhàng đáp lại.
Khi bước lên xe, Barton đã ngăn cô lại, bước nhanh đến bên cạnh và đưa cho cô một thứ.
Cô nhận lấy, là một hộp thuốc lá bằng thép không rỉ.
"Quà cho em." Barton nói
Lúc này tài xế giục lên xe nên cô vội vàng cảm ơn rồi lên xe.
Khuôn mặt của Barton từ từ lướt qua cửa sổ xe. Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng vào lúc đó, cô nhìn thấy đôi mắt xanh thẩm kia tựa hồ cực kỳ âm trầm, tựa hồ có ngàn vạn lời nói.
Cô kinh ngạc liếc nhìn cách đó không xa, có một bóng đỏ ở cửa nhà trọ.
Đó là Ngọc Nhi, cô ấy đang nhìn về phía này.
Ngay lập tức cả Ngọc Nhi và Barton đều bị chiếc xe bỏ lại phía sau ngày càng xa.
Thẩm Tầm cuối đầu nhìn hộp thuốc lá, bên trên có khắc mấy chữ.
Kiên trì, Tình yêu, Nhiệt tình, Hy vọng.
Kiên trì, Tình yêu, Đam mê, Hy vọng.
Một giờ ba mươi phút sau, cô đứng trước cổng Cục Công an thành phố Cảnh Thanh. Người bảo vệ đã nhận được hướng dẫn, cũng đã xem ID của cô và chỉ cô đến văn phòng của Cục Lưu.
Sau khi đi vòng qua một luống hoa, cô đi dọc theo con đường dưới hàng rào, và có một cánh đồng trống phía trước bên trái của cô. Dưới những tán cây, có một nhóm nhỏ người hầu hết đều mặc quân phục và có hai ngươi mặc thường phục đang trò chuyện.
Vì nhạy cảm nghề nghiệp, cô bắt đầu nhìn những người này từ xa. Trong số đó có một bóng lưng của một người, càng lại gần cô càng trở nên quen thuộc.
Người đàn ông to lớn trong chiếc sơ mi và quần tây màu xám. Khi đến gần hơn, mắt Thẩm Tầm mở to.
Hóa ra là anh ta- "Anh ba" người đã laya chiếc bút ghi âm của cô.
Đập vào đầu một cái, cô vội vàng chạy lên, nghiến răng nghiến lợi:" Là anh!"
Trình Lập, nhìn cô sửng sốt một lúc, sau đó ánh mắt anh lướt qua cô, tiếp tục nói chuyện với những người khác.
Thái độ của anh ngay lập tức khiến Thẩm Tầm tức giận.
Cô bước tới định tóm lấy cổ áo anh, nhưng anh đã nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô.
"Anh lấy bút ghi âm của tôi đâu rồi?" Cô vùng vẫy tức giận phản đối" Thả tôi ra."
Anh buông ra, nhưng lần này cô nhân cơ hội túm lấy cổ áo anh.
"Thả ra." Anh bình tĩnh nhìn cô với đôi mắt đen láy, khẽ ra lệnh.
"Không". Cô không nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều bối rối, nhưng đều chăm chú nhìn bọn họ.
Trình Lập nắm tay cô, và kéo nó xuông từng chút một.
Lười để mọi người xem kịch, nên anh bỏ đi.
Chiếc áo sơ mi vốn được nhét trong quần của anh bị kéo ra, một góc áo nằm trong tay Thẩm Tầm.
Dưới lớp áo sơ mi kéo lên, cơ bụng săn chắc màu lúa mì lộ ra.
Thẩm Tầm trừng lớn mắt. Sự trùng hợp của các bứa tượng Hy Lạp cũng vậy.
Có tiếng cười nhỏ xung quanh.
"Cô xem đủ chưa?" Trình Lập lạnh lùng nói.
Cô bực bội buông tay.
Trình Lập mím môi nhìn cô chằm chằm, kéo phần áo còn lại ra, chậm rãi xoắn tay áo với tư thế bình tĩnh.
Thẩm Tầm cũng nhìn, chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình.
Trong nháy mắt anh từ trang phục tương đối trang trọng chuyển sang phong cách giản dị, vai rộng chân dài, mày rậm tuấn tú, tướng mạo càng thêm sảng khoái thẳng thắn. Cô không thể không nghĩ cơ bụng của người đàn ông một lần nữa.
Thành thật mà nói, cô thực sự rất muốn được chạm vào.
"Nó đẹp đấy." Cô thành thật nói.
Ai đó trong đám đông cười phá lên.
Trình Lập liếc nhìn đám đông, tiếng cười của mọi người dừng lại. Anh không tiếp tục cuộc trò chuyện, quay người và đi về phía tòa nhà văn phòng.
Thẩm Tầm đi theo.
Anh bước những bước chân dài, bỏ xa cô trong một thời gian ngắn. Thẩm Tầm lon toa chạy theo vài bước.
Anh dừng lại quay đầu nhìn cô:" Cô đi theo tôi làm gì?"
"Cùng đường." Thẩm Tẩm ánh mắt trong suốt nhìn anh, "Còn có, bút ghi âm."
Anh nhíu mày có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
"Tôi ném rồi." Anh nói từng chữ với giọng điệu bình tĩnh. Nói xong, phớt lờ cô và bước lên bậc thang tòa nhà văn phòng.
"Đùa giỡn tôi!" Thẩm Tầm bước ba bước đuổi tới, tiến hai bước, nắm lấy áo của anh.
"Buông ra." Anh lặp lại
Thẩm Tầm lắc đầu, với một thái độ kiên định.
" Thật không tốt khi một cô gái hết lần này đến lần khác lại xé quần áo của một người đàn ông",anh chậm rãi nói.
"Hôm đó anh sờ tôi, anh tính toán như thế nào?" Thẩm Tầm không có lộ ra vẻ yếu thế.
"Vậy cô muốn thế nào?" Anh quay người bắt nạt cô:" Tôi cho cô sờ lại."