Anh Ở Phía Sau Em

Anh Ở Phía Sau Em - Chương 27: Trên mặt em hiện lên rõ ràng rằng em muốn hãm hại tôi




Vũ hội hoá trang của đại học A là một trong những sự kiện nổi tiếng nhất thành phố H. Lý do nổi tiếng của nó quá đơn giản, vé vào cửa đắt ơi là đắt và vũ hội hoành tráng ơi là hoành tráng.

Sinh viên trong trường thì được mua vé với giá chỉ bằng một nửa so với giá in trên vé, tuy nhiên mỗi người chỉ được mua một vé. Năm ngoái tôi đã đem cái vé của mình rao bán trên mạng, bán được hẳn gấp đôi giá in. Bảo sao mà đội quân “phe” vé lại đông đảo như vậy, cơ hội kiếm tiền hot nhất năm ấy chứ.

Đáng lẽ ra năm nay chương trình của tôi cũng như năm ngoái, nhưng vì sự xuất hiện của Ngô vặn vẹo nên tôi đã quyết định hy sinh một lần, bỏ tiền tham gia cái vũ hội tốn kém kia.

Người xưa có câu quân tử mười năm báo thù chưa muộn. Tôi thì không phải quân tử nên không thù dai như thế được, phải báo thù ngay kẻo mười năm nữa lại quên mất.

Năm nào các giáo viên tham gia vũ hội cũng thảm vô cùng. Theo quy định thì họ sẽ phải thực hiện một yêu cầu do bốc thăm trong hòm phiếu. Nghe đồn mấy năm trước có giáo viên khoa công nghệ thông tin bị trúng phải yêu cầu múa ba lê vở Hồ thiên nga. Do phải cố gắng thực hiện các động tác múa mà đau hết cả mình mẩy đến vài tuần, lại còn bị sinh viên ghi lại khoảnh khắc đáng nhớ trong lúc biểu diễn nghệ thuật. Thế là cuộc đời tươi đẹp đã có kỉ niệm khó quên đến già!

Tôi cá là Ngô Giang cũng khó mà an toàn thoát thân sự kiện lần này, cho nên tôi nhất định phải có mặt để cười nhạo anh ta.

Ngày tổ chức vũ hội, tôi mặc đồ hoá trang phù thuỷ. Áo choàng dài màu đen, mũ nhọn màu đen, mặt nạ đen, trước khi đi tôi còn cầm luôn cái chổi quét sân cho đủ bộ. Nhìn mình trong gương, đến tôi còn không nhận ra mình, đảm bảo Ngô Giang cũng không, cho nên tôi có thể nhân cơ hội không ai biết mà đánh trộm anh ta.

Lần đầu tham dự làm tôi cũng có chút choáng váng vì mức độ đông đúc của vũ hội lần này.

Chủ đề vũ hội năm nay là Grim, cho nên những người tham dự cũng phải hoá trang thành các nhân vật trong truyện cổ tích Grim. Tôi nhìn một vòng xung quanh, hoa hết cả mắt vì các công chúa và hoàng tử.

Táo bạo nhất là một cô gái mặc theo kiểu nàng tiên cá, tức là có nguyên cái đuôi cá và ngực thì chỉ che bằng hai cái… vỏ sò. Vì có đuôi nên cô ấy cũng không tự đi được mà phải do một chàng trai bế đi.

Nhìn thêm vài vòng nữa, số lượng phù thuỷ như tôi cũng kha khá, nhưng mà có phải tôi quá lạc hậu rồi không, sao mấy bộ đồ phù thuỷ kia có vẻ sexy thế nhỉ? Cũng chẳng có ai mang chổi đi cả.

Thôi được, có lẽ tôi già rồi nên không bắt kịp thời đại. Phù thuỷ mà nóng bỏng thế kia thì trừ khi hoàng tử là hoà thượng mới không động lòng, công chúa chắc phải kéo váy cho trễ ngực một chút hoặc là xẻ tà cao hơn thì mới đọ được.

Bỏ qua mấy chuyện ngoài lề, mục đích chính của tôi hôm nay là chứng kiến cảnh Ngô Giang chật vật, cho nên nhất định phải tìm anh ta đầu tiên.

Vấn đề là hầu hết mọi người tham gia đều đeo mặt nạ, hình dáng khuôn mặt chỉ có thể đoán được đôi chút, muốn tìm người thật sự rất khó.

Theo quy định thì sinh viên phải tìm ra được các giáo viên đang hoá trang mới có thể bắt họ thực hiện yêu cầu. Có lẽ vì thảm cảnh của những năm đầu nên các năm về sau ai cũng hoá trang rõ kĩ, thường thì không phát hiện được cả bốn người mà chỉ được hai hoặc ba là nhiều, có năm còn không bắt được ai nữa.

Vì không để uổng phí tiền vé, tôi nhất định phải tìm ra Ngô Giang.

Mang theo trái tim tràn đầy nhiệt huyết, tôi lượn lờ khắp các khu vực có sinh vật khoa học gọi là nam giới. Hoàng tử, chú lùn, ma quỷ, quái vật, cái gì cũng có, đáng tiếc không có ai treo biển “tôi là Mr vặn vẹo”.

Ở đời kẻ xấu thường gian xảo, lượn đến hoa mắt đau chân mà tôi cũng không phát hiện ra ai mới là Ngô Giang.

Không tìm thấy Ngô vặn vẹo, tôi thật sự không cam lòng ra về.

- Ôi nhìn kìa, nhìn kìa!

- Trời ơi, mình biết ngay là hôm nay đi không uổng phí mà.

- Đẹp trai quá đi mất, là ai thế?

- Cậu ở sao Hoả mới đến Trái Đất à? Là đội trưởng đội bóng rổ đại học A đấy.



Tai tôi dỏng lên nghe ngóng, đám đông ồn ào thế này nhất định là có nhân vật huyền thoại xuất hiện rồi.

Tôi cố chen qua để nhìn cho rõ.

Vest kiểu hoàng tử, không đeo mặt nạ, đôi mắt đen tràn đầy tình cảm ngọt ngào như mật, gương mặt tươi cười bắn điện bốn phía.

Gã này là ai thế nhỉ? Đội trưởng đội bóng rổ đại học A à?

Mà nói thật tôi chẳng có hứng thú gì với thể thao, bảo tôi xem hết một trận bóng rổ thì đúng là chẳng khác gì ngồi nghe giảng môn triết học, chỉ mười mấy phút là tôi thành công ngủ gật, nên tôi có không biết đội trưởng đội bóng rổ mặt mũi tròn méo thế nào thì cũng không lạ.

Nói chung không phải người tôi cần tìm, mà không phải Ngô Giang thì đúng là phí công chen chúc!

Tôi chán nản đi tới cái ghế đá phía xa để ngồi nghỉ, đang lúc bực mình không biết trút vào đâu tôi tiện tay ném luôn cái chổi vào bụi cây gần đấy.

- Ui da! –Tiếng kêu từ chỗ bụi cây vang lên.

Tôi giật mình đứng phắt dậy.

Không hay rồi, vừa xong tôi ném mạnh tay lắm, xem ra là trúng vào ai rồi.

Nghe giọng thì chắc là nam giới, mà người này bị thần kinh chắc, bên ngoài đèn đóm sáng lấp lánh, ghế tựa thoải mái, nước uống miễn phí thì không ngồi, chui vào bụi cây tối om làm gì chứ, chơi với muỗi à?

Không có động tĩnh gì, tôi nghi hoặc bước lại gần.

Có khi nào anh ta bị chấn thương nặng nên ngất đi rồi không?

Hix, tôi không xui xẻo như thế chứ, chỉ là tiện tay ném cái chổi thôi mà. Nếu anh ta thật sự làm sao thì…

“Khoản 1 điều 108 luật hình sự về tội vô ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác, nếu tỷ lệ thương tật từ ba mươi mốt phần trăm trở lên thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến hai năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến hai năm.

Khoản 1 điều 98 luật hình sự, người nào vô ý làm chết người thì bị phạt tù từ sáu tháng đến năm năm.”

Ôi, sao tự nhiên mấy cái điều luật nó lại hiện ra trong đầu vậy trời? Tôi không muốn ngồi tù đâu!

Ném cái chổi làm sao mà gây thương tích đến trên ba mốt phần trăm được, càng không thể gây chết người được. Tôi tự trấn an mình.

Người này… có thể là bị muỗi cắn quá nhiều, thiếu máu nên ngất đi thôi.

- Này anh… anh có sao không? –Tôi nhỏ giọng hỏi.

- Cô cứ thử bị cái chổi quăng vào người xem có sao không!

Anh ta bực bội đáp lại, sau đó liền đứng lên phủi phủi quần áo.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cái gã hâm này, không bị làm sao thì đứng lên luôn đi chứ! Tự nhiên còn ngồi im thin thít ở đấy làm tôi sợ chết khiếp, cứ tưởng tượng ngày mai báo đưa tin “một cái chổi dẫn đến án mạng”.

Mà giọng nói của anh ta quen thật đấy, nghe rất là giống…

- Thầy Ngô Giang? –Tôi buột miệng thốt lên.

Anh ta bước ra khỏi bóng tối, tiến lại gần tôi. Ánh sáng từ đèn cao áp chiếu xuống gương mặt không bị che khuất bởi mặt nạ.

- Em là…

Tôi lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhưng mới được ba bước đã bị tóm lại.

- Diệp Thư… em là Diệp Thư phải không?

- Không phải, thầy nhầm rồi!

- Nhầm cái gì, em định chạy đi đâu hả?

Tôi bình tĩnh lại, gỡ mặt nạ xuống, ra vẻ hồn nhiên cười hiền lành.

- Em đùa thầy một chút thôi. Sao thầy lại ngồi chỗ này thế ạ?

Không cần trả lời tôi cũng biết vì sao anh ta lại núp ở bụi cây, chắc chắn lúc nãy đã bị ai phát hiện ra nên mới trốn vào. Ha ha, trời có mắt, cuối cùng tôi cũng không uổng công tới đây. Đợi một lúc nữa thoát ra tôi nhất định sẽ đi báo cho ban tổ chức biết mà đi tóm anh ta.

Ngô Giang nheo mắt đánh giá tôi, hơi mỉm cười.

- Em đang nghĩ đến chuyện đi tiết lộ tôi mặc đồ gì để đám sinh viên bắt được tôi phải không?

Tim tôi khẽ nảy lên một cái. Oxford có dạy môn đọc suy nghĩ chắc?

- Đâu có, sao em lại nghĩ thế được. Thầy hiểu nhầm em rồi! –Tôi vội vàng chống chế.

- Ha ha, thật à?

- Vâng, em tuyệt đối không làm như thế đâu!

Ngô Giang đột nhiên trầm giọng, sắc mặt anh ta thay đổi nhanh như thời tiết, lúc trước còn quang đãng nắng đẹp, lúc sau đã mây đen u ám.

- Em mà nói thì khó tin lắm, khó tin nhất trên đời luôn!

Anh ta vừa nói vừa kéo tôi đi.

- Thầy định đưa em đi đâu thế?

- À, để đảm bảo an toàn cho bản thân, tôi đi đâu thì em phải theo đấy. Em là cái đứa gian xảo nhất mà tôi từng biết, không cẩn thận tôi lại bị em bán đứng ấy chứ.

Tôi cố gắng vùng vẫy thoát ra. Gian xảo, gian xảo cái con khỉ. Tôi gian xảo mà lại bị anh ta bắt nạt à?

- Thầy ơi, sao thầy lại nghĩ em như vậy. Em đảm bảo là em không hề có ý định đi mách với các bạn đâu.

Ngô Giang dừng lại, quay sang nhìn tôi chăm chú. Tôi cố gắng bày ra vẻ mặt vô cùng chân thành, hy vọng cảm động được anh ta, chỉ cần có cơ hội thoát ra tôi nhất định sẽ khiến cho Ngô vặn vẹo có một kỉ niệm nhớ đời.

Ngô Giang thở dài một hơi, sau đó đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói với tôi.

- Em biết gì không? Trên mặt em hiện lên rõ ràng rằng em muốn hãm hại tôi. Cho tới khi vũ hội kết thúc, em đừng hòng chạy khỏi tôi nửa bước!

Tôi trưng bộ mặt bí xị đi theo Ngô Giang. Tay bị anh ta túm chặt nên không cách nào bỏ chạy được.

Haiz… sao lại thế này chứ, chẳng lẽ mặt tôi dễ đoán như thế sao?

Bây giờ quan sát tôi mới phát hiện ra Ngô Giang cũng mặc bộ đồ hoá trang kiểu phù thuỷ, khác với tôi là vành mũ của anh ta rất rộng, che được gần hết khuôn mặt, thảo nào mà anh ta không cần mặt nạ.