Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 44: Ở chốn địa ngục (2)




"Nếu anh muốn ở lại, anh cũng sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn giống như em, đúng không?" Trình Lập nhìn cô, "Hoặc là, lựa chọn của anh còn tồi tệ hơn."

"Thẩm Tầm chính là bài kiểm tra thứ nhất ông ta danh cho anh." Diệp Tuyết nhìn anh chằm chằm, "Ông ta bảo anh xử lý cô ta, nhưng sẽ không cho anh quá nhiều thời gian. Nếu chờ đến khi ông ta động thủ... Em biết thủ đoạn của ông ta."

"Năm ngoái, một cảnh sát nằm vùng bị ông ta bắt được, anh biết ông ta đã làm gì không?" Cô rít một hơi thuốc chậm rãi nhả ra, như để xoa dịu tâm trạng. " Ông ta bắt cóc người vợ đang mang thai của viên cảnh sát đến, cho mấy người luân phiên c**ng hi3p, viên cảnh sát dập đầu xin tha, mặt đầy máu với nước mắt, quả thực nhìn không còn ra hình người... Cuối cùng, thi thể hai vợ chồng bị kéo lên núi và cho chó sắn ăn."

Trình Lập không nói gì, chỉ cúi đầu, đốt một điếu thuốc và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh Ba, mặc kệ anh thích cô ta như thế nào, cô ta sẽ gặp kết quả tế đến đâu, anh trong lòng đều rõ. Em cũng không giúp gì được anh. Từ lúc anh lựa chọn tới nơi này, thì anh đã giống em rồi, chúng ta đều đang ở trong địa ngục." Nhìn bóng dáng kiên nghị trong làn khói, Diệp Tuyết cười khổ, nhẹ giọng nói.

Trình Lập nhìn cô, đôi mắt anh khẽ di chuyển. Anh thò tay từ trong túi lấy ra sợi dây chuyền 3 màu đưa cho cô: "3 năm trước em chọn, anh còn chưa kịp tặng cho em."

Diệp Tuyết cầm chiếc vòng cổ, trải nó trong lòng bàn tay, như thể cô đang nắm giữ một thứ gì đó dễ vỡ, không dám động.

"Lúc Thẩm Tầm nhìn thấy chiếc vòng cổ này lần đầu tiên, đã hỏi về em." Trình Lập nói với giọng điệu nhẹ nhàng, "Anh nói em đã hy sinh, việc tìm hung thủ đã dày vò anh 3 năm. Em biết cô ấy nói gì không?"

"Nói gì?" Diệp Tuyết hỏi.

"Cô ấy nói với anh, vậy thì đừng để đến năm thứ tư." Trình Lập cụp mắt, rít một hơi thuốc sâu, "Cô ấy là điều ngoài ý muốn, vốn không nên liên quan tới chúng ta."

Điều ngoài ý muốn này, giống như trong đời anh xuất hiện một "bug" (lỗi). Nếu không giải quyết, anh không biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Mà một số lỗi có khả năng làm hỏng hoàn toàn hệ thống.

Diệp Tuyết yên lặng nhìn anh: "Em hiểu."

Bữa tối hôm nay, Thẩm Tầm vẫn như cũ, không ăn gì. Dì Mạn và Liêu Sinh rời đi chưa đầy mười phút, cửa lại bị đẩy ra, là Trình Lập.

Anh mặc một chiếc áo phông xám cùng quần jean, giống như anh đã mặc trong chuyến công tác tới quán bar Phỉ Thúy ngày hôm đó. Ký ức trong nháy mắt hiện về, Thẩm Tầm không khỏi nhớ tới trong gian phòng dụng cụ chật hẹp, hô hấp hòa lẫn vào nhau, cô cọ sát môi anh... Trong lúc nhất thời, tâm loạn như ma, nhưng tim cũng đau như cắt.

"Cô tuyệt thực?" Anh từ trên cao nhìn xuống, giọng điệu không tốt.

"Tôi không tuyệt thực, chỉ là không thèm ăn uống." Cô thẳng thắn đối mặt, lại nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không tự sát, tôi sẽ sống thật tốt, sống lâu trăm tuổi, nếu như Trình đội một ngày nào đó trượt chân mà chết, coi như một thời quen biết, tôi nhất định sẽ đốt vàng mã trước mộ anh, dùng đô la Mỹ, tràn đầy thành ý." Môi đỏ răng trắng, từng chữ đều hung ác.

Anh nhất thời nghẹn lại, nhìn cô chằm chằm một lúc rồi tức giận cười: "Rất tốt."

"Để tôi đoán xem, Trình đội không thỏa mãn làm tôm cua cá nhỏ? C ậu nhỏ trước đó nói với tôi, việc điều tra cũng gây nghiện, càng nguy hiểm càng k1ch thích. Thế nào? Một mình vào ổ m a túy chẳng k1ch thích hơn hít m a túy không?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo dưới ánh đèn tường, "Bắt mấy tên buôn m a túy, thu giữ một ít m a túy thì có ích gì? Quan trọng nhất là ngăn chặn ngọn nguồn, phải không? Ví dụ như kênh phân phối m a túy, mạng lưới rửa tiền? Xem ra chú Ngụy lai lịch không nhỏ, chẳng lẽ chú ta đã bị FATF* nhắm từ lâu?"

*FATF: Lực lượng đặc nhiệm tài chính, chuyên chống rửa tiền.

Trình Lập nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm như mực.

Sau đó, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc của cô: "Người tự cho là đúng là người đáng ghét nhất."

"Muốn tôi câm miệng sao?" Thẩm Tầm không tránh né mà đón ánh mắt anh, "Vậy -hôn-tôi-đi."

Cô nhếch khóe miệng và cười, đắc ý như vậy, quyến rũ như thế.

Trình Lập biểu cảm cứng lại, sau đó anh nghiến răng.

Giờ phút này, bọn họ gần nhau đến mức trán gần như chạm vào nhau, hơi thở gần như quyện vào, nhưng thứ trào ra từ l ồng ngực của anh lại là sự cáu kỉnh chưa giải quyết được, nỗi sợ hãi khó kiềm chế về tương lai. Đôi mắt trong veo và vẻ ngoài không sợ hãi của cô khiến anh muốn giết cô. Không, trước khi lấy mạng cô, anh muốn dạy cho cô một bài học, xem tấm thân nhỏ nhắn kiêu ngạo này như thế nào chịu khuất phục trước mặt anh, để anh đè bẹp sự khiêu khích, sự ngang tàng, không biết tiến lùi của cô.

Thẩm Tầm không biết giờ phút này tâm tư của anh đã loạn, chỉ thấy thấy anh lạnh lùng đứng dậy, trên mặt lạnh như sương: "Cô điên đủ chưa?"

"Tôi tỉnh táo." Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo, "Từ đầu đến cuối, tôi đều tỉnh táo, hôm sinh nhật cũng không có uống say, tối hôm đó nói từng lời với anh lời đều là tỉnh táo. Tôi giả vờ say vì sợ anh từ chối."

"Thế thì sao? Tôi không bao giờ có thể thích cô như thích Diệp Tuyết." Trình Lập nhìn cô, vẻ mặt thờ ơ, "Tôi chỉ hy vọng cô ấy có thể lấy lại tự do của mình."

"Ngay cả khi nó khiến tôi mất tự do?" Thẩm Tầm hỏi.

Trình Lập nhìn cô: "Đối với cô, tôi không mặc kệ, chỉ cần cô phối hợp là được."

"Phối hợp cái gì? Phối hợp anh cưới người phụ nữ khác?" Thẩm Tầm cười chế nhạo, "Vậy không bằng giờ anh giết tôi đi."

Đôi mắt Trình Lập tối sầm lại, vẻ mặt lộ vẻ nhẫn nhịn.

"Thật buồn cười, ai là kẻ thứ 3 còn không rõ lắm sao?" Một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, Diệp Tuyết mặc một bộ váy ngủ ren gợi cảm, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh, nhìn bọn họ.

Trình Lập còn chưa mở miệng, đã nghe Thẩm Tầm nói: "Đúng là buồn cười, nếu một người đàn ông thực sự h@m muốn một người phụ nữ, bất kể cô ấy có mặc Victoria"s Secret hay La Perla, hay chỉ là một cái quần đùi trắng, anh ta đều cảm thấy đẹp cấm dục, cực kỳ gợi cảm."

Cô hếch chiếc cằm nhỏ lên cười: "Cô có biết Trình đội thích nhất tôi mặc áo sơ mi của anh ta không? À, nhân tiện, có một lần anh ta còn điếu thuốc vào ngón chân tôi, híp mắt chậm rãi hút, ai ngờ một người mặt như khối băng lại ph óng đãng như vậy?"

Thấy sắc mặt Diệp Tuyết thay đổi, cô càng thêm dầu vào lửa: "Không tin thì hỏi anh ta xem?"

Cô bĩu môi với người đàn ông đứng bên cạnh.

"Câm miệng!" Diệp Tuyết tiến lên tát vào mặt Thẩm Tầm, gò má ửng hồng lập tức in rõ ràng dấu tay.

"Chọc giận tôi thì có ích lợi gì?" Diệp Tuyết nghiến răng, "Đừng tưởng tôi không dám động vào cô."

Thẩm Tầm li3m vết máu nơi khóe miệng, trong đôi mắt đen như vực sâu kia hiện lên nụ cười tự đắc. Giây tiếp theo, đôi mắt xinh đẹp của cô nheo lại, cô đột ngột đứng dậy, dùng đôi tay không bị còng của mình tát mạnh vào người Diệp Tuyết.

Có lẽ là bởi vì không nhận ra cô sẽ đánh trả, ngay cả Diệp Tuyết đã được đào tạo bài bản cũng không có thời gian để phản ứng, khuôn mặt tái xanh vì tức giận, đang định tiến lên thì Trình Lập đã nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng.

"Em về trước đi." Giọng anh dịu dàng, cố gắng xoa dịu cơn giận của cô.

Diệp Tuyết trừng mắt nhìn Thẩm Tầm một cái, sau đó xoay người rời đi.

"Tôi đã nhìn thấy gì đây? Bonnie và Clyde? Phiên bản cặp đôi đạo tặc ngoài đời thực, cảm động làm sao." Thẩm Tầm nhướng mày và nhìn Trình Lập.

Anh lạnh lùng nhìn cô: "Cô cho rằng mình là ai? Ở đây giương oai?"

"Tôi nói rồi, thông minh phối hợp, không tốt sao?" Trình Lập bóp quai hàm, "Khả năng cô còn không biết rõ, mình ở chỗ này là loại nào."

Giây tiếp theo, anh bế cô lên, đẩy cô lên giường, quay lưng lại với anh.

"Anh làm gì vậy?" Thẩm Tầm phát hiện động tác c ởi thắt lưng của anh liền kinh hãi giãy giụa.

"Làm cái gì?" Anh cười lạnh một tiếng, "Để cô nhận rõ thân phận mình."

Thẩm Tầm cảm thấy bên hông chợt lạnh, da thịt tr@n trụi phơi bày trong không khí. Giây tiếp theo, có tiếng kéo khóa, hơi nóng như thiêu đốt của anh dán lên. Cô đột nhiên run lên như một con bướm bị đóng đinh.

"Trình Lập, tôi sẽ hận anh." Cô không tin anh sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy với mình, nhưng cô không thoát khỏi sự kiềm chế của anh, đành từ bỏ giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi nói ra câu nói này.

"Tầm Bảo..." Một tiếng thở dài rất khó nghe vang lên bên tai cô.

Cô sững người, nghĩ rằng đó là ảo ảnh của chính mình.

"Ngoan... nhẫn nại vì anh." Anh ghé vào tai cô, nói từng chữ.

Thời gian và không gian chuyển động, giống như trở lại lần đầu tiên, anh cũng an ủi cô như vậy, vừa bất đắc dĩ lại dịu dàng. Nước mắt cô trào ra ngay lập tức, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, liều mạng nhịn xuống.

Trận tra tấn gần như dã man này dường như kéo dài hàng thế kỷ. Cô không nhìn thấy những cảm xúc phức tạp phía sau đôi mắt đen, còn có ánh mắt lén lút từ ngoài cửa.

Thẩm Tầm lại mở mắt ra, ánh trăng lạnh lẽo. Vốn tưởng sẽ không có nước mắt, nhưng trên mặt lại có vết khô, nóng rát đau đớn.

Đủ thứ từ trước đến nay có nhớ không?

Nhớ. Nhớ rõ anh đã hôn nhẹ lên hình xăm trên cổ tay cô, cảm thấy thương tiếc cho những vết sẹo cũ của cô như thế. Giờ đây, anh ban cho cô đau đớn, vì một người phụ nữ khác, không chút nương tay.

"Nếu đã như vậy, lúc trước vì sao anh trêu chọc tôi?" Vẫn không cam lòng, cô nhịn không được hỏi, giọng điệu cứng ngắc.

Trình Lập làm xong việc, dựa vào cửa sổ hút thuốc, khuôn mặt mơ hồ trong sương mù, chỉ có thể nghe thấy thanh âm nhàn nhạt: "Thẩm tiểu thư trí nhớ không tốt lắm nhỉ, tôi đã nói câu nào tôi yêu cô chưa?"

"Từ đầu đến cuối, cô trêu chọc tôi." Tám chữ, chính là một hồi tổng kết bọn họ quen biết.

Cô nhớ lại lần đầu tiên cùng anh, anh hôn nhẹ lên vành tai cô, thở dài: Thần Tầm, em vì sao phải chọc anh.

Đúng vậy, từ đầu đến cuối, anh đều nhắc nhở rõ ràng, là cô không biết nhìn người.

"Trình Lập, đồ cặn bã." Nói xong câu này, toàn bộ khí huyết đều cạn sạch.

Anh từng bước một đi tới trước mặt cô, khóe miệng hơi nhếch lên: "Là cô ngây thơ, Thẩm Tầm."

Bị dồn vào tình thế tuyệt vọng, cô dồn chút sức lực cuối cùng của mình, tát anh một cái thật mạnh.

Anh bị đánh lệch một bên mặt, nhưng vẫn li3m khóe miệng đỏ ngầu, chậm rãi quay đầu lại, nở nụ cười phóng túng với cô, vẫn là khuôn mặt tuấn mỹ động lòng người.

"Sau này nếu có cơ hội gặp lại, tôi nhất định coi anh như rác rưởi bên đường." Bàn tay buông thõng bên người không tự chủ được run lên, cô cười, nụ cười trong nước mắt, biểu cảm dịu dàng, nhưng lời nói tàn nhẫn.

"Chờ cô còn sống rời khỏi nơi này hãy nói." Anh dừng hai giây, cười nhạt một tiếng, thản nhiên nói.

Những gì là động lòng, những gì là triền miên đều theo gió cuốn đi, không đáng nhắc đến.

Nhiều năm sau, ai sẽ nhớ, ở phía nam Vân Nam này, cô đã từng gặp anh.

"Anh kêu bọn họ cởi còng tay cho tôi, tôi muốn đi tắm." Lúc Trình Lập đi tới cửa, Thẩm Tầm lạnh lùng nói: "Tôi ngại bẩn."

Bước chân anh dừng lại, nhưng anh không quay đầu. Chờ Liêu Sinh bước vào, anh đứng ở bậc thang, nắm chặt tay vịn, các khớp ngón tay trắng bệch, trong đôi mắt đen lộ ra đau đớn sâu thẳm.

Em yêu anh, trước đây chưa từng yêu, nhưng em yêu anh.

Anh có gì tốt chứ?

Dù không tốt, cũng là Trình Lập mà em yêu. Là Trình Lập em yêu nhất đời này.

Cảnh tượng trước đây cô nói những lời này dường như đã rất lâu rồi.

Khi đó, đôi mắt cô thật đẹp, có sự bướng bỉnh, thấp thỏm và dịu dàng. Không giống như vừa rồi, khi cô nhẹ nhàng hỏi anh tại sao, ánh mắt như thế, là ánh sao trời rớt xuống, xuyên qua màn đêm u tối tuyệt vọng, đốt cháy chút ánh sáng cuối cùng.

Từ đây về sau, trong đêm dài sâu thẳm, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cảnh đẹp như vậy nữa.

Diệp Tuyết nói không sai, bọn họ đều đã ở trong địa ngục.

Trong địa ngục, mới khao khát ánh sáng đó.

Mới biết sợ ánh sáng kia sẽ tắt.