Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 34: Ngày sinh và ngày giỗ (1)




"Lời tao nói mày đã quên hết sao? Lúc trước mày đã nhận lời với tao như thế nào?" Trong phòng khách VIP yên tĩnh, chỉ có một giọng nam lạnh lùng, có thể nghe ra sự kiên nhẫn đến liều mạng của người đàn ông đang trên bờ vực bốc hỏa, "Bảo ngay Liêu Sinh nhận điện thoại."

"Mày đầu nhúng nước rồi à? Đi theo làm cái chuyện ngu xuẩn này?" Giang Tế Hằng lại nói vào điện thoại, ánh mắt sau chiếc kính lạnh lùng, "Cho dù mày có là chó điên, cũng không phải cứ điên là cắn loạn, bảo ăn phân là ăn phân. Nhớ kỹ nấy, chủ nhân mình nghe theo là ai, còn tùy hứng làm bậy, tao lấy mạng mày!"

"Đây là đang bực bội với ai mà lớn tiếng như vậy?" Lục Nghiên đứng ở cửa, khẽ nhướng mày, "Tức giận lớn thế, nhà em suýt nữa bị anh đốt luôn rồi."

"Đâu phải là anh ta không trả được nếu cháy đâu." Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng nàng, Trình Lập chậm rãi đi vào.

Trông thấy bọn họ, sắc mặt Giang Tế Hằng kh: "Bọn đàn em Thuộc hạ làm loạn chuyện."

"Tiền bạc kiếm vô tận, nóng giận hại thân cũng không đáng." Lục Nghiên khom người rót cà phê nóng cho hai người, ngón tay mân mê, quyến rũ mê người, xong việc đặt bên cạnh Trình Lập, nhếch mông dựa gần cánh tay anh.

Trình Lập giơ tay lấy một điếu xì gà từ hộp gỗ trên bàn cà phê, nhưng Lục Nghiên đã đoạt lấy: "Để em cắt cho anh."

Thấy vậy, Giang Tế Hằng mỉm cười: "Sao tôi không được đãi ngộ này nhỉ?"

Trình Lập vỗ nhẹ lên vai Lục Nghiên: "Không uống cà phê nữa, mau pha cho Tế hằng ít trà hoa cúc đi, cho hắn giảm nhiệt."

Lục Nghiên bước đi trên đôi giày Christian Louboutin, để lại bóng dáng rực rỡ đầy đặn.

Giang Tế Hằng chuyển ánh mắt từ lưng cô sang Trình Lập, nhận lấy điếu xì gà người sau đưa: "Hôm nay nhàn vậy sao?"

"Phiền lòng, trốn ở chỗ này yên tĩnh một chút." Trình Lập nhướng mày, dựa vào trên sô pha.

"Sao lại qua lại với Lục Nghiên vậy? Không sợ cô bạn gái nhỏ của anh ghen à?" Giang Tế Hằng hỏi.

"Tôi "qua lại" với Lục Nghiên khi nào? Tôi có bạn gái khi nào vậy?" Trình Lập cười nói, như thể anh nghe thấy một trò đùa, "Đều là đống phiền toái cả thôi."

"Sao lại phiền toái?" Trong mắt Giang Tế Hằng hiện lên vẻ mờ ám, "Không kìm được, ăn con nhà người ta rồi à?"

Trình Lập nhấp một ngụm xì gà rồi mạnh mẽ thở ra, trong giây lát, dường như mọi suy nghĩ của anh đều tan theo mây khói.

"Hiếm khi thấy anh bộ dáng khó xử như vậy." Giang Tế Hằng yên lặng nhìn anh.

"Cô ấy không giống với Lục Nghiên, bây giờ cả ngày khóc lóc sướt mướt quậy với tôi." Trình Lập cau mày, "Nhất thời không quản được nửa th@n dưới, giờ hối hận muốn chết."

"Cô ấy có biết chuyện về Diệp Tuyết?"

"Biết, sao có tường kín gió được?"

"Cũng đúng, người ta còn là phóng viên, bản lĩnh đào tin tức rất giỏi." Giang Tế Hằng gật đầu, "Vậy bây giờ anh định như nào?"

"Có thể làm gì bây giờ? Tìm cách tống cổ thôi."

"Tuyệt tình như vậy?"

"Người khác không hiểu tâm tư của tôi, cậu chả lẽ cũng còn không hiểu?" Trình Lập cúi đầu nghịch bật lửa trong tay, ngữ khí mệt mỏi.

Giang Tế Hằng nhìn dấu bông tuyết tung bay trên tay Trình Lập, ánh mắt có chút mơ hồ: "Anh không quên được cô ấy sao?"

"Làm sao quên được? Nếu không có cô ấy những năm này, tôi đã mệt mỏi với nơi này rồi, những thứ này, những vụ án không dứt, nghìn bài vẫn một điệu, nói mạnh miệng cái gì mà vì nước vì dân, còn không phải chính người phụ nữ của mình còn không bảo vệ được sao?" Trình Lập nhẹ nhàng nói, thần sắc mang theo sự trào phúng, "Cô ấy vẫn luôn là lý do để tôi ở lại đây, bất kể cô ấy còn sống... hay đã chết."

Anh đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khoảng đất xanh trải dài bên ngoài.

"Ngày mai là ngày giỗ của cô ấy." Giọng anh rất nhỏ, giống như đang nói với Giang Tế Hằng, hoặc là nói với chính mình.

Giang Tế Hằng không trả lời, trầm ngâm nhìn bóng lưng của anh.

Khi Trình Lập trở lại văn phòng đã là giờ nghỉ trưa. Từ xa đã thấy Thẩm Tầm dựa vào gốc cây hút thuốc, tóc búi cao lười biếng, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, chiếc váy hoa cổ chữ V màu xanh ngọc bích, đôi giày thể thao màu trắng, đôi mắt kẻ, đôi môi đỏ mọng, mang theo vẻ rực rỡ quyến rũ, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy tươi mát và ngon lành.

Anh chợt thấy trong lòng có một sự thoải mái khó tả.

Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Tầm hơi ngẩng đầu liếc anh một cái, sau đó lại dời đi chỗ khác, tiếp tục xem điện thoại, hoàn toàn không để ý tới anh.

Trình Lập có chút bất lực, biết rằng ngày hôm qua thực sự rất tệ với cô.

Thấy anh đứng sang một bên không nói chuyện, cô vẫn tỏ ra thương xót, dùng đôi mắt ngấn nước lặng lẽ nhìn anh: "Trình đội tìm em có việc gì à? Ồ, tiện nói luôn, cảm ơn thỏi son của anh, em rất thích. Lần sau nửa đêm đến phòng con gái vẫn nên là gõ cửa, nếu bị người khác bắt được thì tổn hại mặt mũi."

Cô vừa nói chuyện vừa nhếch môi, nhưng dường như cô không biết hành động này quyến rũ đến mức nào: "Mà lại nói, Trình đội gu thời trang không tồi, rất giỏi trong việc chọn nhãn hiệu son môi khi đưa cho các cô gái, chẳng lẽ đưa quen rồi sao?"

Đôi mắt Trình Lập tối sầm lại: "Dương Uy đề cử, nói các cô gái gần đây thích nó."

"Còn số màu thì sao?"

"Tự anh chọn."

"Twist of fate? Cái tên khoa trương như vậy, không hợp với phong cách con người sắt đá như anh nhỉ, hay là muốn ám chỉ gì?" Thẩm Tầm cười nhìn anh.

Trình Lập lông mày hơi động: "Anh chỉ cảm thấy màu sắc thích hợp."

"Mục đích chính của việc phụ nữ tô son là để dụ đàn ông hôn lên. Thích hợp hay không thì chắc Trình đội rõ nhất. Nếu đã vậy, chẳng lẽ không nên cho em một cái hôn sao?"

Trình Lập ngẩn ra, chậm rãi nói: "Anh xin lỗi."

"Nếu xin lỗi hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì?" Cô nói câu thoại cũ trong phim thần tượng, mặc dù đang cười nhưng vẫn đối đầu với anh.

Trình Lập mặt không đổi sắc: "Cảnh sát xin lỗi gì?"

Cô sửng sốt, nhìn anh chằm chằm một hồi, cuối cùng thái độ cũng dịu đi: "Em cũng quá phận, không nên nói những lời này."

Anh khẽ thở dài một hơi.

"Thẩm Tầm, mặc kệ em có chấp nhận hay không, anh đều là bộ dạng này." Anh nhìn cô, thản nhiên nói: "Anh không thể xóa bỏ tất cả quá khứ, chúng ta đều không thể."

"Thì sao?" Cô nhướng mày.

"Anh biết Diệp Tuyết đã 12 năm." Anh nói.

"Sao em lại xui xẻo như vậy, năm nay mới gặp được anh?" Thẩm Tầm bực bội, "Nếu 12 năm trước anh gặp em thì tốt biết mấy."

"Có gì tốt?" Trong đôi mắt đen lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Năm đó em mới 14 tuổi, còn là một đứa trẻ, muốn anh dụ dỗ thiếu nữ tuổi vị thành niên sao?"

Thẩm Tầm sửng sốt, sau đó ngọt ngào cười: "Chú ơi, cha nuôi, anh thích em gọi là gì?"

Giọng nói của cô ấy rất mềm mại, như đường tan trong không khí, rất ngọt ngào.

Trình Lập lại thở dài, cảnh báo cô: "Ngoan nào, đừng giở trò."

Nhưng cô lại nghiện chơi rồi: "Chú cảnh sát, cháu đi lạc rồi, cháu về nhà với chú được không?"

"Phiên bản trẻ nhỏ lạc đường không phải như thế."

"Phiên bản của em là thế này. Chú cảnh sát đưa cô bé về nhà..." Cô kiễng chân nói nhỏ vào tai anh.

Cổ họng của Trình Lập giật giật, ánh mắt anh lập tức trở nên thâm thúy.

Cô từ khi nào trở thành tinh linh xảo trá như vậy, ngây thơ tà ác, làm cho anh khó có thể địch nổi?

Cố nén tâm tư, anh hơi lui ra sau: "Anh nói với em một chuyện."

"Gì vậy?" Vẻ mặt của Thẩm Tầm lập tức trở nên đề phòng.

"Anh đã nói với Cục trưởng Lưu, em không thích hợp ở lại." Giọng điệu của anh hiển nhiên như xử theo phép công.

"Công việc của em vẫn chưa xong." Cô khẽ nói.

"Điều đó không quan trọng nữa."

"Có quan trọng hay không không phải anh quyết."

"Anh có quyền từ chối phỏng vấn của em." Giọng anh không lớn, nhưng thái độ rõ ràng trở nên cứng rắn.

"Anh tính là gì?" Thẩm Tầm khẽ cười, "Trình đội không biết có một từ gọi là tự do báo chí sao? Hơn nữa hệ thống an ninh không phải là bộ phận trực tiếp giám sát giới truyền thông, anh dựa vào gì ra lệnh cho em?"

Mèo con vốn hiền lành dịu dàng bị giẫm lên đuôi, lập tức giơ nanh múa vuốt.

"Em biết chuyện anh làm vì muốn tốt cho em, đừng vô cớ gây rối."

"Như nào là tốt cho em?" Thẩm Tầm cười giễu cợt, "Đuổi em ra khỏi thế giới của anh?"

"Trình Lập, anh từng nói anh cũng không chắc chắn trong tương lai của em có anh tồn tại hay không. Bây giờ có phải anh đã xác định trong tương lai của em, anh có tồn tại hay chưa?"

Trình Lập nhìn cô không nói lời nào, như thể không tiếng động cam chịu.

"Em nói cho anh biết, Trình Lập, tương lai của em, anh vĩnh viễn tồn tại, bởi vì anh ở đây," cô chỉ vào ngực mình, "Không phải là anh bảo em đi hoặc là anh bỏ em đi, mà em có tự vứt anh ra khỏi lòng mình."

Khi cô nói, cô vẫn không biết mình đang cố gắng đến mức đỏ hốc mắt.

Trình Lập nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bướng bỉnh của cô, cảm thấy đau nhói trong lồ ng ngực.

"Anh cần thời gian, được. Anh muốn tìm cô ấy, không sao. Nhưng em ở đây, không đi đâu cả. Em sẽ ở lại với anh, khi anh tìm được cô ấy, hãy nói cho em biết lựa chọn của mình," cô nhẹ nhàng dựa vào ngực anh, cúi đầu che đi những giọt nước mắt: "Trình Lập, anh cứ coi em như một con bạc đi, cho em ít nhất một cơ hội ngồi vào bàn chơi bài, lúc sau thắng hay thua em tự mình chịu lấy. Nhưng xin đừng ngay từ đầu đã loại em. Đối với em không công bằng."

Trình Lập vẫn không nói gì, dường như muốn đưa tay lên vuốt v e mái tóc của cô, nhưng cuối cùng lại chậm rãi đặt xuống.

Ngày hôm sau, Thẩm Tầm bước vào văn phòng, lại không thấy Trình Lập. Một lúc sau, cô nhận được thông báo Lâm Duật đang tìm mình.