Lần lượt, những nụ hôn cứ thế rơi xuống, lúc đầu chỉ là nhẹ nhàng như chuồn chuồn lượn nước, càng về sau càng trở nên mạnh bạo.
Mạc Hân Vy cựa quậy tránh né nhưng cánh tay anh đã nhanh cô hơn một bước, anh chế trụ cô trước ngực. Mạc Hân Vy sợ hãi, nức nở lên tiếng.
- Thần, em sợ. Lên phòng có được không anh?
- Ngoan, anh muốn ở đây.
- Em lạnh.
- Sẽ hết lạnh nhanh thôi.
- Nhưng em...
- Ngoan có anh ở đây. Đừng sợ
Hoắc Minh Thần dựa lưng vào thành hồ, hai tay nâng người Mạc Hân Vy để cơ thể cô nổi lên trên bề mặt. Anh hôn dọc lên cổ cô, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Nụ hôn của anh khiến cho cô ngã người về sau. Anh nhẹ nhàng tiến vào bên trong cơ thể cô, không ngừng luân động, kích thức khiến Mạc Hân Vy không ngừng rên rỉ.
- Ưm...ưm...
Thuận theo làn nước, anh đưa tay nâng người cô lên, đâm sâu vào bên trong. Mạc Hân Vy ngả người về sau đón nhận từng đợt ra vào của anh, từ nhẹ nhàng đến cuồng dã.
Cơ thể hai người bám chặt lấy nhau, Mạc Hân Vy phát ra từng tiếng yêu kiều theo từng động tác va chạm của cô, hòa vào dòng nước khiến cả hai kích thích đến tột cùng.
- Á...
Cả hai cùng đạt khoái cảm, hai cơ thể run lên, anh mỉm cười nhìn cô thỏa mãn. Mạc Hân Vy thở hổn hển, cô níu tay anh, giọng run run.
- Thần, em muốn lên bờ.
Anh đưa tay bế cô lên, giọng cực kỳ trầm ấp.
- Đây, anh bế em.
Hoắc Minh Thần bế cô trở về phòng. Hạnh phúc như bủa vây Hoắc Minh Thần và Mạc Hân Vy, cả hai muốn bình yên bên nhau mãi như lúc này, rất tiếc khi phải lên đường trở về thành phố A.
Trước khi trở về nước, anh đưa cô đến thủ đô Male để dạo chơi và mua quà cho người thân. Anh đi chầm chậm ở phía sau, Mạc Hân Vy tung tăng phía trước. Anh nhìn hình ảnh cô vợ nhỏ của mình tung tăng ngắm vui đùa thì khóe miệng cũng cong lên tạo nên một nụ cười hoàn hảo.
Như bao đôi tình nhân khác, anh tiến lên phía trước nắm lấy tay cô, cùng nhau dạo các khu mua sắm. Thủ đô Male của Maldives là một trong những thủ đô nhỏ nhất thế giới, rất nhanh anh và cô đã có thể khám phá được hết những điều thú vị ở đây.
Hôm sau cả hai lên đường trở về, xuống sân bay, Hoắc Minh Thần tay xách nách mang biết bao nhiêu là đồ, đây đều là quà cả hai mua cho ba mẹ Hoắc cùng Đình Phong ở nhà.
[...]
Tại Hoắc gia.
Hoắc phu nhân nhìn thấy hai người trở về thì rất hớn hở.
- Hân Vy, đi chơi có vui không con?
- Dạ vui mẹ ạ. Con có mua quà cho ba mẹ và Đình Phong, mẹ đợi con một lát, con đi lấy.
- Con vào nhà đi, để đó Minh Thần nó đem vào.
Chưa kịp để Mạc Hân Vy trả lời bà đã kéo cô vào nhà. Cô ngoái lại nhìn Hoắc Minh Thần đang xách đồ ở xe. Hoắc Minh Thần thấy cô lưỡng lự nhìn lại thì ra hiệu cho cô vào nhà, khẩu hình miệng kiểu “Vợ vào đi” kèm một nụ cười dịu dàng, cưng chiều hết mực.
Hoắc Đình Phong từ trong nhà bước ra, nhìn thấy anh trai đang cật lực chuyển đồ vào thì cười ha hả, khoanh tay tay nhìn Hoắc Minh Thần giọng điệu châm chọc.
- Hoắc tổng cao cao tại thượng của chúng ta cũng có ngày phải làm chân sai vặt cho vợ haha.
Hoắc Minh Thần cười nhưng nhanh chóng đổi sắc mặt lườm Hoắc Đình Phong.
- Còn không biết phụ?
- Anh làm đi, em vào đây.
Hoắc Đình Phong quay người bước vào, Hoắc Minh Thần ở phía sau nhàn nhã lên tiếng hỏi ngược.
- Không muốn lấy lại xe có phải không?
- Lấy...đương nhiên là phải lấy rồi.
Hoắc Minh Thần cầm lấy túi đồ bỏ vào tay Hoắc Đình Phong, tay không ung dung bước vào nhà, không quên ra lệnh.
- Mang vào.
-“...”
Mạc Hân Vy cầm lấy quà tặng cho ba mẹ.
- Ba, đây là quà của ba. Còn đây là quà của mẹ ạ.
- Cảm ơn con.
Mạc Hân Vy cũng không quên đưa quà cho Hoắc Đình Phong.
- Còn đây là của em.
- Cảm ơn chị dâu.
Hoắc Đình Phong nhìn về phía Hoắc Minh Thần đang ngồi.
- Quà của anh đâu? Anh không có nổi một món quà cho người đã giúp anh có được ngày tháng vui vẻ à? Tệ thế.
Hoắc Đình Phong vừa nói vừa lắc đầu, Mạc Hân Vy nhìn thấy dáng vẻ đó cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Không phải quà đã cầm trên tay rồi hay sao? Còn muốn nữa?
- Này của chị dâu, còn của anh đâu? Cái nào ra cái đó.
Hoắc Minh Thần nghe cậu em trai mình nói cũng không phản ứng, không nóng không lạnh đáp.
- Chức chủ tịch Hoắc thị anh nhường luôn cho em. Quà như vậy chắc là hài lòng nhị thiếu gia rồi chứ?
- Không hài lòng. Anh biết rõ em muốn gì?
- Anh chỉ biết vợ anh muốn gì. Còn em...anh không biết.
- “...”
Anh cầm lấy chìa khóa quăng về chỗ Hoắc Đình Phong.
- Trả em.
Hoắc Đình Phong được cầm trên tay thì không giấu nỗi niềm hạnh phúc, anh chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi. Anh ta mân mê chiếc chìa khóa trên tay, vẻ mặt hớn hở đáp.
- Đa tạ.