Anh Nông Dân Và Rắn

Chương 3-1




Lén tưởng tưởng dáng vẻ luôn ngậm gậy th*t

Nồi cháo đang nấu chín bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngát, nhưng anh nông dân đã không còn dư hơi để chú ý đến thời gian vui vẻ nhất khi xưa. Anh đỏ mặt, chỉ muốn dúi đầu vào trong nồi rồi bị đun sôi theo.

Vừa rơi giường, một màn nóng bỏng hoan lạc vẫn còn trong đầu, anh làm thế nào nó cũng không biết mất. Khi anh vừa mở mắt, lỗ hậu luôn ẩm ướt hư không đã được nhét đầy. Cảm giác dễ chịu thoải mái kỳ dị lẫn lộn trong cơn mộng mị, anh lười biếng bừng tỉnh. Chờ đến khi anh phản ứng kịp thì nhận ra mình đang được rắn trắng ngày hôm qua ôm vào lòng. Trong lỗ thịt của mình còn ngậm lấy gậy th*t của người ta. Thoáng chốc anh nông dân đỏ bừng cả mặt...

Hôm qua, những động tác và tiếng kêu không biết xấu hổ...

A a... Sau này làm sao mình dám gặp người khác!

Anh nông dân há miệng run rẩy, nhấc mông lên, cẩn thận để hai cây gậy th*t trong cơ thể của mình trượt ra. gậy th*t rời khỏi huyệt mềm còn chưa khô ráo, như lửa cháy đổ thêm dầu mà phát ra một tiếng "bóc"... Cửa huyệt ngậm thật chặt, dù chỉ mới ma sát nhẹ như thế cũng khiến anh khó nhịn được mà rên rỉ một phen...

"Hưm." Anh nông dân trẻ tuổi vội vàng che miệng lại, sợ mình đánh thức bạch xà đang ngủ ngon. Anh nhẹ nhàng rời khỏi lồng ngực của rắn trắng, xuống giường. Anh lại khó nén quay người, trộm vụng liếc dáng người của rắn sau khi hóa hình. Thanh niên trần trụi khôi ngô lạ thường.

Anh nông dân không nghĩ được từ nào để hình dung, chẳng qua anh thấy những cô gái phụ nữ trong thôn cũng không đẹp như rắn trắng... Nó trắng quá đi...

Hèn gì khi nó biến thành rắn lại xinh đẹp đến thế.

Anh nông nhân rời khỏi những suy nghĩ đó, chợt nhận ra mình đang nhìn lén người ta đến nổi ngây người. Thế là anh vội vàng xoay người, trong lúc bối rối còn không cẩn thận va chạm một chút. Anh gấp gáp mặc đồ, che khuất thân thể đỏ như tôm luộc.

Sau khi rời giường thì anh nông dân rửa mặc đơn giản rồi mới hoàn toàn tỉnh táo, bình tình lại. Anh đi đến một cái bình, múc gạo nấu ít cháo. Anh ngẫm nghĩ rồi lấy gấp đôi bình thường, còn thêm chút thịt khô mới cho nước vào nồi và nhóm lửa. Nhiệt độ nước bắt đầu tăng lên, ùng ục bốc hơi, dần ần làm cả khuôn mặt của anh nông dân đỏ lên theo. Những cảnh tưởng điên dại kia không làm sao quẳng ra khỏi đầu được, cảm giác lỗ sau được lấp đầy... cũng quên không được...

Thời gian trôi qua, lố hậu của anh nông dân lại hơi ước, thậm chí dương v*t nhỏ phía trước cũng thức tỉnh ngóc đầu.

Anh nông dân phiền muộn kẹp chặt hai chân. May là rắn trắng còn đang ngủ, mình cũng không đến mức xấu hổ nếu nó phát hiện.

Đột nhiên một xúc cảm lạnh lẽo cuốn quanh eo mình. Cái đuôi đó vô tình hay cố ý chạm đến bé phân thân ngạo nghễ của anh nông dân, còn ác ý quấn lên.

"Ưn..." Anh nông dân trẻ lập tức nhũn chân, hoàn toàn nhờ vào lồng ngựa ấm áp phía sau và cái đuôi chống đỡ: "Cậu... Cậu đừng... Phải, phải làm cơm..."

"Thơm thật đấy..." Rắn trắng vùi đầu vào cần cổ của anh nông dân, vươn lưỡi liếm lên vành tai đỏ lừ. Không biết là nó đang nói cái nào thơm nữa.

Từ lúc anh nông dân rục rịch trong lòng mình là rắn trắng đã tỉnh. Nếu không phải nó muốn xem trộm chàng trai đáng yêu này muốn làm gì, nó đã đè anh lại giường xử lý chuyện nọ.

Thần thức nhạy bén của rắn trắng quan sát rõ ràng thấu suốt. Anh chàng này còn lén nhìn mình, dịch ngọt trong lỗ sau chảy ra ước cả quần. Nó nhịn đến nỗi hạ thể trướng căng sắp nổ, vô cũng muốn yêu thương anh tựa như đêm qua, bắt nạt anh khóc nấc.

"Tôi, tôi không biết cậu có ăn cái này không... A... Đừng.... Đừng..."

"Ăn chứ... sao lại không ăn." Rắn trắng ngậm vành tai của anh nông dân, luồn đầu lưỡi vào bên trong tai mẫn cảm của anh. Nó liếm qua liếm lại lại anh tê dại dựng cả tóc. Hai cây gậy th*t lúc lên lúc xuống, để ở đùi và đáy chậu của anh nông dân mà ma sát. Dâm dịch chảy khỏi cúc huyệt đã thấm ướt quần áo từ lâu, lúc này trắng trẻo khoan khoái.

Những cái động chạm bắt chước lúc gian dâm làm anh nông dân thở dốc. Anh đã bắt đầu dấy lên dục vọng, nhưng tiếng nước ùng ục trong nồi nhắc nhở trước mắt anh cần làm gì. Anh vịn lấy cánh tay của rắn trắng: "Đừng, phải nấu... Phải làm cơm..."

"Được, ăn cơm. Tôi không đi vào..." Rắn trắng xoa nắn viên thịt nhỏ trước ngực anh nông dân qua lớp quần áo. Nó lại phất tay, củi lửa tắt ngúm. Nó nắm tay anh nông dân, giúp anh cầm muỗng bắt đầu múc cháo.

Rắn trắng vừa chơi đùa khe hỡ giữa hai chân, vừa múc cháo bỏ vào chén. Nó dùng phép thuật làm giảm nhiệt đổ, để cháo vừa ăn. Đuối rắn cực kỳ linh hoạt, nó cuốn lấy bát cháo, đưa đến gần miệng anh nông dân. Rắn trắng như dỗ trẻ con, nói: "Ngoan, mở miệng."