Lúc này, anh nông dân bất ngờ phát hiện rắn nhỏ trong lồng ngực của mình dần dần biến lớn. Kích thước ba ngón tay từ từ chuyển thành một cánh tay, sau đó lớn đến mức hai tay của anh cũng không ôm lấy được. Cái giường nhỏ bé chứa đựng rắn lớn vừa dài vừa to trở nên chật chội.
Anh nông dân ngây thơ không hề thấy sợ hãi mà chỉ có hơi giật mình. Thế mà anh lại vui vẻ, lẩm nhẩm nói: "Rắn à, cậu sống lại rồi nhỉ?"
"Đúng thế." Rắn trắng giả mù sa mưa trả lời.
"Cảm ơn anh, anh nông dân trẻ ạ." Nói rồi con rắn dùng thân rắn quấn lấy anh nông dân, chui qua giữa hai chân rồi vòng lấy một chân của anh. Cái đuôi từng chút lắc lư bên cạnh dương v*t của anh nông dân, hai cây xà căn (dương v*t của rắn) cực lớn đúng lúc chọc vào nơi đang tuôn ra nước dịch ngọt ngào.
Vảy rắn lạnh lẽo cọ xát trên cơ thể, nhưng lại thoải mái kỳ khôi. Anh nông dân hơi căng thẳng nâng mông, tuy không muốn, nhưng cả người trần truồng, cả nơi khó nói kia còn bị thứ gì đó cưng cứng đụng chạm, bé gà nhỏ chỉ thiếu chút nữa là bị đuôi rắn quấn lấy. Tất cả những chuyện này làm anh nông dân ngượng ngịu vô cùng. Anh muốn chui ra, lau bớt nước ở lỗ hậu và mặc đồ vào.
"Rắn à, cậu, cậu đừng chạm vào mấy chỗ..." Anh nông dân bị động chạm mà run người: "Tôi, tôi bị bệnh. Chỗ đó bẩn lắm. cứ chảy nước mãi."
"Thân thể của ân nhân, chỗ nào cũng tốt cả. Có chỗ nào bẩn đâu?" Rắn trắng nhẹ nhàng bật cười, thè lưỡi liếm lên hai quả anh đào trên lồng ngực của anh nông dân mà nó đã thèm nhỏ dãi từ lâu.
"Ôi, đừng làm thế." Dòng điện diệu kỳ từ đầu v* truyền đến. Trừ lúc tắm rửa thì anh nông dân ít khi đụng đến điểm đó. Giò phút này thì lại như bật ra chốt mở, nhóm lên ngọn lửa dục vọng. Tuy anh nông dân thành thật có hơi kháng cự lại xao động trong người, nhưng phân thân của anh không thể nào khống chế được mà dựng đứng, lỗ hậu càng mấp máy chảy nước dâm.
Anh nông dân sốt sắng căng chặt cả người, thế mà anh lại muốn rắn trắng chạm vào nó, nhưng anh lại thấy ghét bỏ cơ thể của mình, cứ như đang làm chuyện gì đó vô cùng xấu hổ. Anh vội vàng bối rối nói: "Rắn à, như thế không nên. Mau, mau thả tôi ra... Đừng, đừng liếm nữa mà... A tôi... sao lại thành thế này...
"Đừng sợ, anh nông dân thân ái của tôi. " Rắn trắng mê hoặc liếm láp đầu v* nhỏ nọ, cho đến khi nó sưng tấy cứng lên, quầng vú lớn hơn một vòng. Dường như nó đang nếm được thứ gì đó ngon lành mà tặc lưỡi: "Không lẽ anh không cảm thấy vui sướng, dễ chịu sao?"
Anh nông dân đỏ mặt, không dám nhìn rắn trắng mà lắc đầu: "Không, không, tôi thấy xấu hổ lắm... Hưm..."
Rắn trắng như trêu chọc, thọc vào cửa vào cúc huyệt của anh nông dân. Anh hoảng hồn run rẩy cả người, nước dâm tràn đầy ra cả chân. Anh bỗng nhiên nhận ra bí mật to lớn của mình bị con rắn này phát hiện, anh liền lo lắng bật khóc: "Cậu, cậu đừng chạm vào chỗ đó... Sẽ bị người khác biết... Ưn... Tất cả mọi người sẽ xem thường tôi..."
Rắn trắng thăm dò liếm đi nước mắt của anh nông dân: "Đừng lo, ân nhân thân mến. Tôi sẽ không kể cho người khác đâu... không chỉ như thế, tôi còn biết dùng thứ đó để mang đến sung sướng cho anh nữa kia."
"Thứ, thứ đó là cái gì?" Anh nông dân nghẹn ngào hỏi.
"Lại đây, chổng mông lên. Anh nông dân thân mến, tôi sẽ nói cho anh biết." Rắn trắng có ý xấu đáp.
Anh nông dân thành thật không làm gì, chỉ ngận nước mắt hỏi: "Vậy cậu cam đoan với tôi trước. Đừng nói chuyện này cho bất kỳ ai biết đấy nhé."
"Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không nói cho ai." Rắn rắng liếm một chút lên bờ môi của anh nông dân. Hình như cánh môi mọng đỏ này có vị ngòn ngọt: "Nhưng nếu anh không làm theo lời tôi..."
"Đừng, tôi, tôi làm theo lời cậu mà." Anh nông dân tội nghiệp làm theo yêu cầu của rắn trắng, nhếch lên cái mông vốn căng tròn vô cùng. Cúc huyệt đang hé mở ở trong khe mông lộ ra cái miệng hồng nhạt. Nơi này bị món đồ thô cứng chọc vào, thực tế thoải mái hết sức. Anh nông dân có một chút khát khao muốn thứ đó đi vào, nhưng anh quá xấu hổ, theo bản năng nghĩ chuyện này không nên. Mâu thuẫn giằng co, cơ thể của anh hồi hộp trở nên phiếm hồng.
Hết chương 1