Anh Nợ Em Lời Xin Lỗi

Chương 51: Cãi nhau




Về đến nhà, điều đầu tiên Lưu Nguyệt nghĩ trong đầu là đến thư phòng. Nhưng chưa kịp bước được bước nào lên cầu thang, San San bưng đĩa bánh ra nói như muốn cản cô lại:

- Chị hai mới về! Chị hai lại ăn miếng bánh đã xong thì lên phòng sau!

- Anh hai đâu? - Lưu Nguyệt cố hết sức kiềm chế cơn giận.

- Anh hai ở trên phòng. Mà em nghĩ chị đừng tìm anh ấy lúc này. Ban nãy em thấy anh ấy đưa một cô gái về nhà. Trông cô ấy có vẻ đang bị bệnh bởi anh hai phải bế cô ấy...

Không đợi San San nói hết, Lưu Nguyệt đi thẳng lên phòng của Lưu Hàn Thiên.

"Rầm"

Cô đạp mạnh làm cánh cửa mở tung ra. Đúng như cô nghĩ. Linda đang nằm trên giường còn anh cô đang ngồi trực bên cạnh.

- Tiểu Nguyệt...

- Cô ta bị làm sao?

- Cô ấy bị sốt...

- Sao không đưa cô ta đến bệnh viện? Loading...

- Cô ấy không muốn ở đấy nên...

- Sao không đem cô ta về nhà cô ta?

- Cô ấy ở một mình nên...

- Qua thư phòng!

Lưu Nguyệt quay người bước nhanh ra cửa. Cô không thể để yên chuyện này được nữa. Phải thật dứt khoát thì mới yên được.

Khi cả hai đều ở trong thư phòng, Lưu Nguyệt nói:

- Không vòng vo nhiều nữa! Em cho anh 1 ngày để chia tay cô ta.

- Không! Tại sao anh phải chia tay với người mình yêu chứ?

- Em không đồng ý với thái độ của cô ta!

- Rồi từ từ cô ấy sẽ sửa thôi mà!

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời! Trừ khi anh là thánh mới mong thay đổi được tính của cô ta!

- Sao em cứ mặc định như vậy nhỉ? Em không thể cho cô ấy một cơ hội thay đổi được không?

- Không! Có cho cô ta cũng không thay đổi gì! Sau 1 ngày, anh không chia tay cô ta, đừng trách em ác.

- Em định làm gì?

- Nhẹ, tiễn cô ta về nước, ra lệnh cấm cô ta đặt chân lên mọi nước trên thế giới. Nặng, chắc anh cũng biết.

- Từ bao giờ em lại trở nên độc ác như vậy? Tại sao em lại làm vậy với người vô tội chứ?

- Vô tội? Cô ta mà vô tội ư? Từ bao giờ em ác ư? Từ rất lâu rồi đấy! Em phải ác để bảo vệ bản thân và những người em yêu thương. Em thật sự không hiểu nổi tại sao anh có thể yêu loại người không ra gì như thế!

"Rầm"

Lưu Hàn Thiên đập mạnh tay xuống bàn. Ánh mắt anh hằn lên những tia giận dữ.

- Em im ngay! Anh không cho phép em xúc phạm cô ấy! Người không ra gì là em mới đúng!

- Anh...

- Có mỗi chuyện cỏn con như vậy mà em không bỏ qua cho người ta sao? Em thật nhỏ mọn!

- Vô lí! Những chuyện như vậy mà anh cho là cỏn con ư? Em thật không hiểu nổi tại sao anh lại yêu cô ta đến mức mù quáng như vậy nữa! Hay cô ta đã cho anh uống phải loại bùa mê gì cơ chứ?

- Không có bùa mê gì ở đây hết cả! Không nói nhiều nữa! Anh quyết định rồi! Tháng sau bọn anh sẽ tổ chức đám cưới! Em đến hay không thì tùy.

- Anh... Được! Em nhỏ mọn, em không ra gì! Đã vậy em sẽ không ra gì luôn với anh. Chuyển cho em 50% cổ phần anh đang giữ, hoặc không có đám cưới nào diễn ra trong cái nhà này!

- Em... Em muốn nắm giữ công ty?

- Không! Em chỉ muốn số cổ phần đó! Quyền vẫn thuộc về anh. Anh do dự sao?

- Được rồi! Mai anh sẽ chuyển. Và đừng làm phiền bọn anh nữa!

- Được!

Dứt lời, Lưu Nguyệt quay người đi ra ngoài và đóng mạnh cửa phòng. Nhưng vừa đi được mất bước, cô ôm ngữ khụy xuống. Ban nãy vì quá tức giận mà bệnh cũ của cô lại tái phát. Hơi thở cô dần gấp gáp. San San lo lắng chuyện xích mích của cô với Lưu Hàn Thiên nên đi lên xem thế nào. Thật may mắn khi cô bé nhìn thấy cô kịp thời.

- Chị hai! Chị sao thế? Bệnh chị lại tái phát ư? Để em đi lấy thuốc!

San San định chạy đi nhưng Lưu Nguyệt níu tay cô bé lại.

- Không... không sao! Một chút nữa... là khỏi...

- Không sao cái gì nữa! Thím Trương! - San San gọi lớn. - Mau gọi xe cấp cứu đưa chị hai vào viện!

Bỗng chốc cả căn biệt thự náo loạn hết lên. Lưu Hàn Thiên cũng nghe thấy nên vội vã chạy ra.

- Tiểu Nguyệt! Em ổn chứ? Anh đưa em đi viện...

Dù sức khỏe đang dần yếu đi nhưng Lưu Nguyệt vẫn hất mạnh tay anh ra.

- Đi... mà lo... cho cô ta... Em... không cần...

Lúc này Mạc Thuận chạy vào. San San đã nhanh chóng gọi cho anh đến. Anh thấy cô như vậy vội vã bế cô ra xe đưa cô đi viện trước khi cả xe cấp cứu tới. Lưu Hàn Thiên ngẩn người nhìn theo. Em gái anh như vậy có phải do anh mà ra đúng không? Cô còn giận anh nên mới không cần anh quan tâm.

- Mấy ngày tới, anh đừng xuất hiện trước mặt chị hai nếu anh còn quan tâm chị ấy! - San San lên tiếng. - Nếu tiện, anh đưa người yêu anh về đi, cũng giữ chị ấy cẩn thận. Tốt nhất đừng để chị ấy xuất hiện trước mắt chị hai trong thời gian này, kể cả ở viện lẫn ở nhà. Sức khỏe chị hai đã không tốt, bệnh không chữa khỏi được, anh đừng để chị tức giận nữa.

Nói xong, San San vội vã chuẩn bị đồ chạy tới bệnh viện với Lưu Nguyệt.