Mạc Thuận bế Lưu Nguyệt lên xe và kêu người lái xe đưa họ đến bệnh viện. Suốt cả quãng đường, anh ôm chặt lấy cô như sợ cô sẽ biến mất thêm lầm nữa. Anh nhìn cô, khuôn mặt xanh xao, đôi môi nhợt nhạt, những vết thương chi chít trên người, quần áo tả tơi. Càng nhìn anh càng đau lòng.
Rồi anh nhớ lại những gì cô nói với anh. Giờ anh đã hiểu tại sao cô lại làm như vậy. Tất cả chỉ để ngăn cản mối quan hệ giữa anh với Lyly. Cô biết từ đầu nhưng cô không nói với anh. Anh biết lý do tại sao cô không nói. Cô âm thầm chịu đựng sự giận dữ của anh, chịu những ấm ức do anh gây ra. Dù ốm đau bệnh tật cô cũng chẳng hé một lời. Càng nghĩ anh càng thấy bản thân mình có lỗi với cô rất nhiều.
"Anh xin lỗi, tất cả là tại anh. Nếu anh biết mọi chuyện từ đầu có lẽ em không phải khổ như vậy. Em chịu khổ nhiều rồi. Từ giờ anh sẽ chăm sóc và bảo vệ em thật tốt..."
Đến bệnh viện. Anh nhanh chóng đưa cô vào trong. Các bác sĩ nhanh chóng làm cấp cứu cho cô. Anh ngồi ở ngoài chờ đợi. Sau đó một vài phút, Hà Tuấn và Lý Dương cũng đến nơi.
- Cô ấy sao rồi?
Lý Dương lại gần hỏi.
- Cô ấy mới vào đó một chút thôi. - Mạc Thuận buồn bã đáp.
- Nếu giờ anh biết rồi thì hãy chăm sóc cô ấy thật tốt. Tôi tin một ngày nào đó hai người sẽ tìm được hạnh phúc thật sự.
- Nhưng tôi gây ra rất nhiều tổn thương cho cô ấy...
- Đừng nói vậy. Cô ấy luôn rộng lượng, bao dung. Cô ấy sẽ sẵn sàng tha thứ cho anh thôi. Chỉ cần anh đối với cô ấy thật lòng là được.
- Anh nói anh là đối tác với cô ấy nhưng chắc anh rất thân với cô ấy đúng không?
- Đừng hiểu lầm. Gọi là thân không phải nhưng gọi là xa cũng không đúng. Tôi đúng là thích cô ấy nhưng cô ấy luôn giữ chừng mực với tôi vì anh đấy.
- Vì tôi sao?
- Đúng.
- Nhưng chắc cô ấy có nói gì về chuyện lúc nãy với anh đúng không?
- Đúng. Cô ấy nói với tôi lúc cô ấy phải nằm viện sau hôm cưới của hai người. Cô ấy nói, ban đầu cô ấy cố níu theo hôn ước này là vì ba mẹ cô ấy. Họ mất rồi nên đây là cách duy nhất cô có thể nghe lời họ. Nhưng sau đó nghĩ lại cô ấy biết chuyện âm mưu của Lyly, cô ấy phải ra tay giúp đỡ gia đình anh. Cô ấy tính sau khi thực hiện xong, giải quyết xong Lyly, cô ấy sẽ ly hôn và ra nước ngoài điều trị...
- Ly hôn ư?
- Có lẽ cô ấy vẫn nghĩ anh không yêu cô ấy.
- Cô ấy ra nước ngoài điều trị, vậy cô ấy định điều trị cái gì?
- Đương nhiên là chân của cô ấy rồi.
Ly hôn với anh, rồi lặng lẽ ra nước ngoài một mình chữa bệnh. Cô thích âm thầm vậy sao?
- Cô ấy còn nói gì nữa không?
- Không. Đó là những dự tính ban đầu của cô ấy. Tuy nhiên, tôi cũng âm thầm theo dõi cô ấy. Cô ấy thật yếu đuối. Dù bên ngoài cô ấy luôn mạnh mẽ như vậy nhưng nhiều lúc cô ấy lặng lẽ một mình trông thật đáng thương. Cô ấy nhỏ bé như vậy khiến ai cũng muốn che chở bảo vệ. Tôi chỉ nói những gì tôi thấy và tôi biết thôi. Hi vọng thời gian sau này anh hãy đối xử và chăm sóc cô ấy thật tốt.
Mạc Thuận im lặng. Nước mắt anh lại rơi. Lần đầu anh phải khóc vì một người con gái. Anh tự nhủ sau này anh sẽ bảo vệ và chăm sóc cô thật tốt. Anh sẽ yêu thương và bảo vệ cô như một người chồng đúng nghĩa. Anh sẽ không để chuyện ly hôn xảy ra. Anh sẽ không để cô lặng lẽ một mình chịu đựng mọi thứ nữa.
Một tiếng sau.
Bác sĩ bước ra. Mạc Thuận vội đứng lên hỏi:
- Vợ tôi sao rồi bác sĩ?
- Cô ấy bị thương rất nhiều, phần lưng bị chấn thương nặng, còn lại không đáng ngại.
- Vậy chân của ấy thì sao ạ? Có cách nào chữa nhanh không ạ?
- Cái này thì tôi không rõ. Có lẽ anh nê đưa cô ấy ra nước ngoài khám chữa sẽ tốt hơn.
- Cảm ơn bác sĩ. Giờ tôi vào thăm cô ấy được chứ ạ?
- Được.
Anh nhanh chóng vào trong. Trên người cô toàn bông băng trắng xóa. Chừa khuôn mặt ra, trông cô không khác gì xác ướp cả. Anh nhìn thấy và lòng đau nhói.
- Thưa Mạc tổng, giờ Lưu tổng đã ổn rồi người cũng nên đi nghỉ ngơi đi ạ. Hai ngày nay người đã không nghỉ ngơi rồi.
- Tôi không nghỉ ngơi cũng đâu mệt bằng cô ấy? Anh nói xem, tôi có phải người chồng tồi không?
- Nếu người nhận ra được sai lầm của mình, người vẫn là một người chồng hoàn hảo.
- Anh là trợ lí thân cận của cô ấy, chắc anh biết cô ấy chịu khổ như thế nào đúng không?
- Dạ...
- Anh cứ nói đi.
- Những gì tôi muốn nói, Lý tổng đã nói hết rồi ạ. Tôi cũng chỉ hi vọng sau này cô ấy được hạnh phúc thôi.
- Chắc anh biết rõ cô ấy muốn gì, thích gì, hay ghét gì đúng không?
- Tôi không biết nhiều, nhưng San tiểu thư biết rất rõ ạ. Người có thể hỏi cô ấy.
- San San ư?
- Dạ đúng ạ. Từ nhỏ đến giờ ngoài bà ngoại Lưu tổng có cô ấy hiểu rõ Lưu tổng nhất. Cô ấy rất thân thiết với Lưu tổng.
- Vậy phiền anh giúp tôi nhé.
- Vâng ạ Nhưng giờ người nên đi nghỉ ngơi một chút. Tôi e khi tỉnh dậy Lưu tổng thấy người bộ dạng như thế này vì cô ấy, cô ấy sẽ áy náy lắm. Tính cô ấy hay thương người mà.
- Thế à? Vậy để tôi đi nghỉ với thay đồ chút.