Anh Nợ Em Lời Xin Lỗi

Chương 27: Mất tích




Năm phút sau, Hà Tuấn đã đến nơi. Anh bế Lưu Nguyệt ra xe.

- Lưu tổng, người cố gắng lên. Người hãy nghĩ mấy vết thương này chỉ là phù du thôi. Người đừng bận tâm đến nó sẽ thấy tốt hơn. Tôi sẽ đưa người đến bệnh viện nhanh thôi.

Lưu Nguyệt cắn răng chịu đựng.

Còn Mạc Thuận thì nhìn theo chiếc xe của cô và Hà Tuấn đi mất. Anh đã làm gì thế này? Dù đối với anh có thù nhưng hiện tại cô đang bị thương, anh lại mạnh tay với cô như vậy... Rồi anh cảm thấy trong lòng bỗng lo lắng, áy náy, hối hận. Nhưng tại sao anh lại cảm thấy như vậy chứ? Rõ ràng cô làm việc xấu cơ mà...

Sau khi được đưa đến bệnh viện và được các bác sĩ băng bó lại vết thương, Lưu Nguyệt dần cảm thấy ổn hơn.

- Tôi thấy đáng lẽ người nên ở lại mới đúng. Người cứ đòi xuất viện rồi để ra nông nỗi này.

- Dù sao tôi cũng ổn rồi mà. Cũng muộn rồi, anh về đi, mai lại đến cũng được. Thật phiền anh quá.

- Người phiền tôi bao năm tôi quen rồi. Người không phiền tôi thì phiền ai được nữa? Thôi tôi về nhé! Người cũng nghỉ sớm đi.

- Ừm. Anh về cẩn thận.

Đợi Hà Tuấn đi khuất rồi, Lưu Nguyệt mới ngả lưng nằm xuống nghỉ ngơi. Tại sao ban nãy cô lại khóc nhỉ? Trước đây khi cô học võ và sử dụng vũ khí bị thương nặng hơn rất nhiều nhưng chưa lần nào cô rơi nước mắt cả. Vậy sao ban nãy cô lại khóc? Mà thôi. Chịu một chút thôi mà. Sắp đến lúc cô vạch rõ bộ mặt thật của Lyly rồi. Cũng sắp đến lúc cô ra nước ngoài chữa bệnh rồi. Cố lên nào!

Lần nằm viện này, Lưu Nguyệt không còn cứng đầu nữa. Cô đã chịu ở đó cho đến khi vết thương lành hẳn và sức khỏe hồi phục. Hà Tuấn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Công việc nhiều đến mấy miễn thấy cô chịu nghỉ ngơi là anh vui rồi.

Một tuần sau, Lưu Nguyệt đã khỏe hơn, các vết thương đã lành trừ cổ tay bị gãy. Cô nhanh chóng bảo Hà Tuấn làm thủ tục xuất viện rồi đến công ty luôn.

- Sao người không về nhà nghỉ ngơi rồi mai hẵng đến sau?

- Tôi muốn làm việc luôn. Một tuần nay anh không đem tài liệu đến cho tôi làm, tôi cảm thấy chán lắm.

- Tôi xin thua với người rồi ạ.

Lưu Nguyệt vui vẻ cùng Hà Tuấn vào công ty.

- Xin chào Lưu tổng ạ.

- Mừng Lưu tổng ra viện ạ.

- Lưu tổng cảm thấy khỏe hơn chưa ạ?

- Ừm, tôi thấy khỏe rồi. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Lưu Nguyệt cười rồi lên phòng làm việc.

Tan làm.

- Ôi. Lâu không làm việc, mệt thật.

Lưu Nguyệt vừa kêu vừa vặn lưng.

- Vậy thì người cứ việc nghỉ thôi, việc để tôi lo.

- Thế sao được? Chẳng nhẽ anh làm tôi hưởng không?

- Đúng thế. Tổng tài là phải vậy.

- Lúc nào cũng tổng tài phải thế này thế kia. Vậy tôi thích làm tổng khác người hơn đó.

- Tùy người vậy.

Hà Tuấn thở dài. Là tổng tài nổi tiếng cả thế giới vậy mà tính cách bướng bỉnh, trẻ con, lại thích khác người. Nhưng dù sao cô vẫn là vị tổng tài mà anh yêu mến, ngưỡng mộ nhất.

- À, chút nữa anh đưa tôi đến siêu thị gần đây nhé! Tôi muốn mua ít đồ ăn.

- Dạ được ạ.

Hà Tuấn đưa cô đến siêu thị theo ý cô.

- Anh ở ngoài này chờ đi. Để tôi tự vào đó mua đồ.

- Để tôi đi cùng người...

- Thôi, tôi muốn đi một mình.

- Vậy người đi cẩn thận ạ.

Lưu Nguyệt nhanh chóng đi vào trong một mình. Cô đi lựa ít rau thịt với chút đồ ăn vặt. Sau đó cô mua ít mì tôm. Nói là tiểu thư là tổng tài nhưng cô rất thích ăn mấy thứ đồ ăn nhanh đấy.

Lúc ra thanh toán, cô vô tình gặp Lý Dương cũng đang ở đó.

- Chào Lý tổng.

Lý Dương quay lại nhìn thấy cô liền cười:

- Chào Lưu tổng. Cô đi mua đồ ăn à? Chân của cô dạo này sao rồi?

- Tôi muốn mua chút đồ ăn vặt thôi. Chân của tôi vẫn chỉ đứng được chút như trước anh giúp tôi tập đi thôi. Anh mua đồ à?

- Tôi mua chút đồ cá nhân. À, tôi có quen một người bạn bên Mỹ làm bác sĩ đó. Cậu ấy rất giỏi chữa bệnh về xương khớp đó. Hay để tôi giới thiệu cô với cậu ấy?

- Tạm thời thì chưa. Đợi tôi giải quyết xong việc, tôi sẽ sang đó luôn.

- Vậy à? Khi nào cô đi bảo tôi để tôi nói trước với cậu ấy một tiếng nhé. Cậu ấy bận lắm, không hẹn trước thì hơi khó để gặp.

- Cảm ơn anh. Tôi thanh toán xong rồi, tôi về trước nhé!

- Ừm, cô về cẩn thận.

Lưu Nguyệt rời đi. Khi ra gần đến cửa, bỗng có hai người đàn ông chú ý đến cô.

- Có phải cô ta là người mà tiểu thư bảo không?

- Đúng rồi, có ảnh đây này.

- Tốt, đỡ phải tìm đâu xa. Nhanh hành động thôi.

Lưu Nguyệt vẫn bình tĩnh đi ra cửa tìm xe của Hà Tuấn. Có vẻ cô không biết có người đang theo dõi mình.

"Bụp"

Hai người đàn ông đó nhân lúc không ai để ý liền lại gần đập vào gáy khiến cô bất tỉnh. Sau đó bọn chúng trùm mũ vành rộng để không ai nhận ra cô rồi đem cô ra xe của chúng đã chờ sẵn phía sau.

Hà Tuấn chờ rất lâu rồi mà vẫn không thấy cô ra nên sốt ruột. Anh định đi vào tìm nhưng nghĩ cô đang đi ra nên lại thôi.

Còn Lý Dương, thanh toán xong anh ra bãi đỗ xe để đi về. Chợt anh thấy trợ lí của cô đang đứng ở gần đó trông có vẻ lo lắng. Không phải ban nãy cô về trước anh rồi sao? Hay do cô đi với ai khác. Bỗng anh cảm thấy có gì đó bất an. Không nghĩ nhiều thêm nữa, anh liền xuống xe lại gần chỗ Hà Tuấn gọi:

- Trợ lý Hà.

Hà Tuấn quay người lại.

- Chào Lý tổng ạ.

- Anh ở đây làm gì thế? Trông anh có vẻ lo lắng.

- Thưa Lý tổng, tôi đang chờ Lưu tổng. Cô ấy đi lâu rồi mà vẫn chưa quay lại.

- Tôi thấy cô ấy đi ra rồi mà. Cô ấy thanh toán xong trước tôi nên về trước mà.

- Vậy là người đã gặp Lưu tổng ạ? Khoan, không lẽ...

Cả hai không hẹn mà nhìn nhau. Có lẽ họ nghĩ chung một lí do duy nhất: cô bị mất tích.