Anh Nợ Em Lời Xin Lỗi

Chương 20: Có lẽ phải đón tết một mình rồi




Sắp xếp xong chỗ ở cho cô, trước khi về, Hà Tuấn hỏi:

- Lưu tổng, người ở đây một mình được chứ? Người có cần tôi thuê giúp việc đến không ạ?

- Không cần đâu. Anh cứ về đi.

- Nhưng mà...

- Đã bảo là không sao mà. Tự tôi làm được mọi việc là được rồi. Anh cũng về đi. Muộn rồi mà tôi vẫn còn phiền đến anh.

- Không sao đâu ạ. Vậy người cứ nghỉ ngơi sớm đi nhé. Mai tôi sẽ qua đón người đến công ty.

- Ừ. Anh về cẩn thận nhé.

- Dạ, tôi xin phép.

Chờ trợ lí của mình đi rồi Lưu Nguyệt mới về phòng thay đồ đi ngủ. Cô thấy mình thật đen đủi khi gặp phải loại người như Lyly mà. Vì cô ta mà giờ cô phải đến một khu chung cư để ở. Cô không dám về Lưu gia cũng như Mạc gia vì sợ mọi người lại lo lắng cho cô cũng như sợ mọi người biết được cô và anh bất hòa bấy lâu nay.

Nghĩ đến vậy, Lưu Nguyệt chợt nhận ra, còn hơn tuần nữa là tết rồi. Giờ trong hoàn cảnh này chắc cô còn nước tự đón tết một mình mất. Ba mẹ chồng cô đang ở nước ngoài chắc không về. Nếu cô về Lưu gia thì San San lại lo cho cô chuyện cô sống không hạnh phúc. Hay biện lí do về đấy nhỉ. Nhưng rất khó để nói dối được San San vì cô bé rất hiểu cô nên không thể qua mắt cô bé dễ dàng được. Thôi vậy, thà đón tết một mình.

Mấy ngày sau Lưu Nguyệt sống ở căn chung cư đó cũng tạm ổn rồi. Cũng gần đến tết nên cô quyết định đi sắm đồ tết một chút. Hà Tuấn đưa cô đu mua ít đồ trang trí và ít bánh kẹo rồi về giúp cô dọn dẹp và trang trí lại nhà cửa.

- Cảm ơn anh nhé. Thật phiền anh quá rồi.

- Không có gì đâu, thưa Lưu tổng. Nếu không có việc gì nữa thì tôi về nhé!

- Ừ. À quên. Phiền anh qua thông báo cho nhân viên là tiền thưởng tết tăng gấp đôi giúp tôi nhé. Rồi bảo bên kế toán thanh toán tiền thưởng cho nhân viên dần đi nhé.

- Dạ vâng ạ. Tôi thay toàn bộ nhân viên trong tập đoàn cảm ơn Lưu tổng ạ.

- Không có gì. Anh về cẩn thận nhé.

- Dạ, tôi xin phép ạ.

Khi thấy trợ lí của mình đi rồi, Lưu Nguyệt khẽ thở dài. Thôi thì, coi như là trải nghiệm đón tết một mình là như thế nào vậy!

Đêm giao thừa.

Lưu Nguyệt ngồi xem hết chương trình nọ đến chương trình kia trên tivi chờ tới lúc giao thừa. Cô cuốn mình trong chiếc chăn bông dày, đôi tay nhỏ ôm gói bánh quy với cốc cacao nóng hổi. Cô ngồi nhớ lại những cái tết trước.

Lúc đó cô dành cả một tuần về quê ăn tết với bà ngoại và lũ trẻ. Rồi cô cùng bà và San San đi sắm tết, rồi dọn dẹp trang trí lại nhà cửa để đón tết. Một tuần đó, tất cả cùng ngồi quây quần bên nhau ăn những bữa cơm vui vẻ và nghe bà ngoại kể những câu chuyện về năm mới. Đêm giao thừa, bà ngoại đưa cô và lũ trẻ tới nơi có thể ngắm pháo hoa rõ nhất, đẹp nhất để đón giao thừa. Bà còn mua rất nhiều bánh kẹo về cho cô và lũ trẻ ăn. Rồi bà còn lì xì cho từng đứa đầu năm mới bảo để lấy lộc đầu năm. Tuy cô lớn rồi nhưng bà ngoại cô vẫn rất cưng chiều cô và vẫn lì xì cho cô như những đứa khác. Điều cô thích nhất là được ăn những món ăn ngày tết do chính tay bà nấu... Những năm ấy sao mà vui vẻ và ấm áp thế! Vậy mà giờ... Bà ngoại mất, ba mẹ chồng ở nước ngoài không về, có chồng nhưng cũng chẳng hòa hợp gì, cũng chẳng dám về đâu sợ mọi người lo lắng. Lưu Nguyệt thở dài và cảm thấy buồn tủi, cô đơn.

Chợt bên ngoài có tiếng nổ. Là pháo hoa. Đã đến giao thừa rồi. Lưu Nguyệt đẩy xe ra ban công ngắm pháo hoa đón giao thừa. Bỗng có một giọt nước mắt rơi xuống. Cô bật khóc. Cô thực sự cảm thấy cô đơn vào lúc này. Nỗi nhớ bà, nhớ bố mẹ, nhớ người anh trai, nhớ những người cô yêu thương bỗng ùa về. Rồi cô bỗng thèm cảm giác được yêu thương, được vui vẻ, được nhận sự ấm áp của gia đình. Rồi cô cảm thấy ghen tị với những người có gia đình đầy đủ. Chắc giờ này họ đang quây quần bên người thân cùng đón giao thừa nhỉ? Rồi cô cảm thấy đồng cảm với những người đang cô đơn một mình ở nơi nào đó cũng đang đón giao thừa một mình như cô. Chắc họ cũng buồn và nhớ người thân như cô nhỉ? Cô nghĩ nhiều, nghĩ nhiều lắm. Càng nghĩ, cô càng buồn, những giọt lệ càng rơi nhiều.

Đột nhiên có tiếng chuông cửa. Muộn rồi, giờ này còn ai đến nhà cô nữa nhỉ? Hay là hàng xóm qua chúc tết? Mà làm gì sang sớm thế? Pháo hoa còn chưa hết mà! Lưu Nguyệt lau sạch nước mắt rồi đi ra mở cửa...