Cuộc sống của anh và cô cứ thế trôi qua. Lưu Nguyệt vẫn một mình lo việc nhà và việc ở công ty. Còn Mạc Thuận vừa được giao lại toàn bộ tập đoàn của Mạc gia nên rất bận, hay đi sớm về muộn.
Thời tiết đã vào đông. Trời đã bắt đầu có tuyết. Mạc Thuận vẫn hay đi sớm về khuya. Dù trời lạnh như vậy nhưng Lưu Nguyệt vẫn kiên nhẫn chờ anh về mỗi tối. Tuy không có chút tình cảm nào với anh nhưng theo cách sống của cô, cô vẫn quan tâm tới anh như những người khác.
Hôm nay Lưu Nguyệt vẫn ngồi chờ anh về. Cô trùm chiếc chăn rất dày lên người. Đôi tay nhỏ ôm lấy chiếc cốc cà phê nóng hổi. Cô nhìn lên đồng hồ. Đã 12 giờ đêm rồi, Mạc Thuận vẫn chưa về. Lưu Nguyệt đẩy xe ra cửa chính. Tuyết ngoài trời rơi rất dày. Chợt cô thấy có ánh đèn ngoài cửa. Anh đã về. Cô chờ anh cất xe đi vào rồi mới vào. Khi anh bước vào, cô thấy anh chỉ mặc mỗi bộ vest, không áo choàng, không khăn quàng cổ, không găng tay gì cả.
- Anh không thấy lạnh sao?
- Đâu tới lượt cô quan tâm.
Nói rồi anh đi thẳng lên phòng. Lưu Nguyệt đành đi đóng cửa thật cẩn thận rồi về phòng ngủ. Được một lúc, cô bị đánh thức bởi tiếng đồ đạc vỡ trong bếp. Cô khoác vội chiếc áo khoác rồi xuống bếp. Lưu Nguyệt bật đèn lên. Cô nhìn thấy Mạc Thuận nằm đó, bên cạnh là chiếc cốc vỡ. Thì ra anh thấy khát nước nhưng trong phòng hết nước nên đi xuống bếp lấy. Nhưng do bị nhiễm lạnh nên anh bị ngất ở đó. Lưu Nguyệt cũng chẳng thể bỏ mặc anh ở đấy được. Cô loay hoay tìm cách đưa anh về tạm phòng mình.
Nửa tiếng sau. Khó khăn lắm Lưu Nguyệt mới đưa anh về phòng mình được. Cô thấy mặt Mạc Thuận đỏ bừng nên mới sờ lên trán. Nóng quá. Kiểu này bị sốt rồi. Lưu Nguyệt cố gắng đi lấy nước ấm với khăn để chườm cho anh. Sau đó cô đi tìm thuốc hạ sốt. Khổ thật. Thuốc ở trên tủ cao mà cô thì... May thay, cô tìm được cây gậy cô hay dùng phơi quần áo để ở góc nhà. Loay hoay một hồi cô cũng lấy và pha được thuốc cho anh.
Lưu Nguyệt quay trở lại phòng. Cô cố đổ thuốc vào mồm anh rồi ngồi đợi. Đến gần sáng anh mới hạ sốt. Cô đành tranh thủ chợp mắt một chút để dậy làm việc nhà rồi đến công ty.
Cuối cùng...
8 giờ sáng.
Mạc Thuận tỉnh dậy. Anh cảm thấy đầu mình hơi nhức. Anh ngồi dậy thì thấy có gì đó từ trên đầu mình rơi xuống. Anh cầm lên. Là chiếc khăn còn ẩm. Lúc này anh mới nhìn xung quanh. Cả căn phòng toàn màu xanh dương có chút lấp lánh. Phòng anh toàn màu trắng cơ mà. Thì ra là phòng cô. Chợt anh nhìn xuống thấy một bóng dáng nhỏ bé đang run lên vì lạnh ở cạnh giường.
Lưu Nguyệt nằm đó ngủ say. Anh nhìn cô. Chắc cô ngồi trông anh cả đêm rồi ngủ quên không đắp chăn gì. Anh thắc mắc, anh cao to hơn cô nhiều nhưng làm thế nào cô đưa anh vào đây được, với lại chân cô bị như vậy... Tim anh lại đập lỗi thêm một nhịp nữa. Rõ ràng anh chưa từng có cảm giác này với Lyly, tại sao anh lại... Thôi kệ đi. Anh không nghĩ gì nữa mà bước xuống giường định trở về phòng. Rồi anh nghĩ lại, dù sao cô đã thức suốt đêm trông anh rồi, anh cũng chẳng nỡ để cô nằm như vậy nên đành quay lại bế cô lên giường, đắp chăn cẩn thận xong mới đi.
Mạc Thuận nhìn ra ngoài cửa. Hôm nay tuyết rơi dày nên anh nghĩ ở nhà một hôm. Một lúc sau, Lưu Nguyệt tỉnh dậy thì thấy trời đã sáng. Cô ngồi bật dậy thì nhận ra mình đang ở trên giường. Kệ đi. Cô cũng không nghĩ gì nhiều tới chuyện này. Cô vội vàng xuống bếp nấu qua bữa sáng cho anh rồi thay đồ để đến công ty.
- Cô đi đâu? - Thấy cô vội vàng ra cửa, Mạc Thuận hỏi.
- Đến công ty.
- Tuyết dày như vậy, đi làm gì?
- Tôi còn nhiều tài liệu chưa làm.
- Không đi đâu hết, ở nhà nấu cơm đi.
Lưu Nguyệt định nói thêm gì đó nhưng thôi. Cô lẳng lặng đi về phòng. Từ lúc đó, cô không hề ra khỏi phòng một giây nào hết, cũng không có một tiếng động nào. Mạc Thuận bắt đầu thấy lo. Tại sao anh lại phải lo nhỉ? Nhưng nhỡ cô bị thế nào thì biết nói sao với bố mẹ. Anh lại gần phòng cô. Không. Kệ cô ta đi. Việc gì phải lo cho mất công. Mà kệ sao được. Dù sao cô cũng có ơn với anh. Sau một hồi đắn đo, Mạc Thuận quyết định mở hé cửa xem cô như thế nào. Trời! Có lẽ anh lo thừa rồi. Cô im lặng như vậy chỉ là đang làm việc. Đôi tay nhỏ lướt nhẹ như gió trên bàn phím máy tính. Anh nhẹ nhàng đóng cửa rồi đi lên phòng. Lo thừa thật rồi.