Ánh Nguyệt

Chương 33




Sau một tuần trời vui vẻ chạy nhảy ở Bắc Kinh, tới cùng thì Nghiên Dương cùng Luân Phong cũng trở về Vân Nam, nơi đầu tiên tới khi về không phải nhà, hai người trực tiếp tới bệnh viện SX, nơi Gia Minh đang ở. Dành gần như cả buổi sáng nhắn tin tìm kiếm mà chẳng thể tìm nổi Gia Minh đang ở phòng bệnh nào, bệnh viẹn này cũng gọi là quá lớn, dù biết số phòng từ quầy lễ tân bệnh viện thì việc tìm căn phòng đó nằm ở đâu cũng là thử thách khó khăn, Luân Phong bị y kéo đi tìm vòng vòng muốn chóng cả mặt, chẳng nói gì vẫn im lặng để y kéo đi tìm người. Cuối cùng cũng tìm được phòng, hai người tới đúng lúc Lập Thành vừa ra về được một khoảng, phòng cũng đã tìm ra, nhưng người lại chẳng thấy đâu, điện thoại đồ đạc vẫn nằm nguyên trên giường, bệnh tình còn cố chấp chạy lung tung.

- ’’ Phòng đây còn người đâu mất rồi…’’

Nghiên Dương ngước hỏi anh, anh lắc đầu nhún vai, bất lực trả lời.

- ’’ Anh đi cùng em mà, hỏi vậy sao anh trả lời…’’

- ’’ Cái anh này…’’

Một lần nữa y kéo anh đi thêm một vòng, suýt nữa lướt qua Gia Minh thì nghe có âm thanh kì lạ, có vài người đứng ở đó, bóng lưng quen thuộc đang chuốc sự bực tức vào trong bờ tường kia, y tiến lên, mái tóc dài này ngoài Gia Minh ra thì làm gì có ai để như vậy, Nghiên Dương đặt tay lên vai người đối diện, kiến anh giật mình mà quay lại, 3 người ngơ ra một lúc, thực là anh, Gia Minh nhận ra mới vui vẻ hỏi.

- " Nghiên Dương, em về rồi ah, cả Luân Phong nữa, hai người về từ lúc nào vậy?"

Nghiên Dương nhìn xung quanh, kéo Gia Minh lại gần hỏi nhỏ anh:

- ’’ Anh làm gì ở chỗ này vậy, có bao nhiêu người nhìn.’’

Gia Minh cũng cúi xuống theo y, nghe nói thì cũng ngó sang xung quanh, nhận ra bản thân nãy giờ làm trò hề, ngại mà không biết trốn vào đâu, anh đứng bên cạnh khoanh tay trước ngực, bất lực nhìn hai cây nấm trước mặt nói chuyện thầm thì, sau không chịu được thì nắm cổ áo cả hai người kéo đi.

- ’’ Có gì vào phòng rồi nói, đứng đây chỉ có mất mặt thêm’’

- ’’ Ah… Bỏ tôi ra coi.’’

Hai người bị kéo vào trong, Gia Minh ngồi yên vị trên giường, Nghiên Dương Ngồi bên cạnh cẩn thận gọt táo, Luân Phong thì đứng tựa người vào thành cửa, nhìn ra ngoài, bắt đầu giọng điệu chát vấn.

- ’’ Tôi vừa kiểm tra xong, tuần này cậu chẳng hề sang công ty tôi, hợp đồng hợp tác cũng chưa được gửi tới, giờ lại nằm ở đây, kết cục giờ lại nằm một chỗ ở đây, cả tuần nay cậu ở nơi nào vậy.’’

- ’’ Tôi gần như là anh rể của cậu, cậu lên giọng với ai?’’

Luân Phong im lặng, nhìn người ngồi trên giường lại nhìn sang y, muốn nói nhưng lại phải điều chỉnh lại giọng điệu.

- ’’ Cậu nhỏ hơn tôi tận hai tuổi, cớ gì lại gọi là anh rể…mà cứ cho là vậy, trước gọi cho tôi để bàn bạc, sao lại chưa thấy có động tĩnh.’’

- ’’ Anh ngồi xuống đây tôi kể cho nghe.’’

Gia Minh vỗ vỗ xuống giường, ngỏ ý nói anh ngồi sang bên, Luân Phong tiến lại nhưng kéo ghế ngồi bên Nghiên dương, cầm miếng táo y vừa gọt, vừa ăn vừa hỏi.



- ’’ Rồi lý do là gì.’’

Gia Minh nhìn đôi uyên ương cứ dính vào nhau liền thấy ngứa mắt, thở dài, cuối vẫn kể ra những chuyện bản thân làm trong một tuần trời, lên án Lạc Diệp, điều chỉnh lại bộ máy công ty, cùng chỉnh lại cách làm việc của vài người nữa, chỉ là nói về Lập Thành, cũng ít đi vài chuyện, Lập Thành chưa hề biết chuyện Gia Minh có quen với hai người, cũng chẳng hề biết Gia Minh là giám đốc công ty đối tác. Nói về chuyện anh giận mình vì áo khoác, Luân Phong vẫn theo dõi một cách chăm chú, chỉ có Nghiên Dương mới thấy được điểm kì lạ, chiếc áo anh mặc hằng ngày, chẳng phải là chiếc áo y tặng hay sao…

Gia Minh kể cho tới khi mình vào đây mới bình yên được một ngày, làm trong bếp không phải sở trường, hết đứt tay lại bị bỏng, sẽ không lần nào tới đó nữa…Luân Phong nghe xong hết câu chuyện thì cũng suy nghĩ lại, năng lực làm việc tầm trung mà lại bắt nạt người khác, ỷ mạnh hiếp yếu, để lâu trong công ty sẽ không mấy khả quan…kể tới hắn ta thì y đầy ấm ức, khoanh tay trước ngực bực bội.

- ’’ 25 năm của tôi, chưa thấy ai tính khí như hắn khó chịu quá mức!’’

- ’’ Anh Lạc Diệp…cũng có lúc bắt nạt em, nhưng may có anh Lập Thành nói đỡ.’’

Luân Phong nhìn y có chút bất mãn, gật gù.

- ’’ Được rồi, tôi sẽ báo lên phòng nhân sự, chứ đâu phải chức quyền của tôi…’’

- ’’ Xì, nói với anh cũng như không.’’

Luân Phong rút điện thoại từ trong túi ra, bấm gọi cho ai đó, nghiêm túc ngồi nói chuyện, đầu dây bên kia tích tắc được đáp lại.

- ’’ Xin chào ‘’

- ’’ Trợ lý Ngô, tôi muốn nói chuyện với với giám đốc nhân sự.’’

- ’’ Anh có đặt lịch trước không ạ ‘’

- ’’ Tôi là Luân Phon’’ ‘’

- [ Ah, anh Luân Phong, chờ em chút để em nối máy ạ. ‘’

- --------

- ’’ Alo ‘’

- ’’ Thanh Lâm, tới số của cậu cũng chẳng cho tôi, có cần khó tính vậy không?’’

- ’’ Cậu có chuyện gì?’’

- ’’ Không nói nhiều, bên bộ phận nhân sự ở bếp, gạch tên bếp phó Lạc Diệp, cảm ơn.’’



- ’’ Có đầu có đuôi chút, lý do là gì.’’

- ’’ Cậu ta, bạo hành bắt nạt nhân viên mới, cố ý lấy vận dụng công ty về nhà sử dụng.’’

- ’’… Được rồi, tắt đây.’’

Cuộc gọi tắt đi, anh vừa ngẩng đầu thì thấy Gia Minh đang nhìn chằm chằm mình, thốt ra từ.

- ’’ Thì ra không chỉ mình anh kì lạ, cả công ty chẳng người nào bình thường…’’

Nghiên Dương nhét táo vào miệng hai người, lẩm bẩm.

- ’’ Hai người chẳng thèm dể ý tới em…’’

Nghiên Dương nhét táo vào đầy một miệng, ấm ức cúi đầu, Gia Minh thấy thế thì đưa tay véo má của cậu, căn bản là thấy cậu dễ thương, thấy hành động của Gia Minh, anh dơ tay đập vào tay y, theo đó là một cái lườm.

- ’’ Cẩn thận cái tay của cậu.’’

- ’’ Ah em trai tôi…’’

- ’’ Giờ em ấy là của tôi, mọi thứ, hiểu chưa?’’

Anh kéo Nghiên Dương lại ôm cứng lấy, vục đầu vào người anh, y không thở được, đấm vài cái vào ngực để gỡ anh ra.

- ’’ Anh này, trẻ con quá…’’

- ’’ Được rồi, phí thời gian với cậu quá, tôi đưa Bảo Bảo của tôi về. Mai xuất viện toi dẫn cậu đi ăn.’’

- ’’ Nãy giờ có 1 câu được tử tế. Về cần thận.’’

Luân Phong đứng dậy kéo y về, bị kéo y chỉ có thể chào vài câu rồi đi mất.

- ’’ Anh cẩn thận sức khỏe, em về trước nha.’’

Còn lại một mình trong phòng bệnh, Gia Minh thoải mái đắp chăn nằm nghĩ, buổi sáng ngắn ngủi mà gặp ba tên óc heo, khiến bản thân mệt mỏi, thở dài mà nghĩ.

- ’’ Cặp đôi gà bông trẻ con như nhau…’