Ánh Nguyệt

Chương 3




Anh và cậu sống cùng nhau cứ như vậy được hơn một tuần, hai người như người bạn cùng nhà sống hoà thuận với nhau, cũng vì một phần cậu là người biết điều, chỉ có điều hơi ngốc, anh lại là người ôn nhu, quan tâm người khác nên hợp nhau nên chẳng có chút xích mích nào.

Vào một ngày cuối tuần, tối hôm ấy, Nghiên Dương ngồi coi phim trên ghế sofa, bộ phim cuốn hút làm cậu chẳng để ý tới điều gì, cuộc đời của nhân vật trong phim cũng sóng gió chẳng khác gì cậu, có một phân đoạn, nhân vật bị đuổi ra khỏi nhà do cản trở công việc của người đó, từ đó chẳng nơi nào để ở, biến thành một người vô gia cư...Vừa coi phim, cậu vừa cắn móng tay tới bật máu mà chẳng hề để ý tới, trong đầu lại suy nghĩ lung tung..

" Hmmm.. Chẳng phải giờ mình cũng đang ăn bám anh Luân Phong sao..? Anh ấy có phiền không..?"

Cậu đang suy nghĩ đắn đo tìm cách thì anh cũng vừa tan làm về nhà, đẩy cửa vào thì thấy Nghiên Dương đang ngồi thẫn thờ trước tivi thì anh nhẹ bước lại gần, đặt hộp bánh ngọt bản thân chuẩn bị sang bên cạnh làm cậu giật mình ngẩng đầu lên:

- " Anh về rồi ạ.."

Luân Phong vui vẻ ngồi xuống bên cạnh, ngả người xuống ghế thả lỏng một cách thoải mái:

- " Ahh, mệt quá..anh cố xong công việc để về đó, sợ em ở nhà gặp phải chuyện gì.."

" Mình làm anh mệt sao..."

Anh lại đưa hộp bánh ngọt sang cho cậu, ngỏ ý bảo cậu ăn, nhìn anh thì cậu lại có những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu nảy lên, vừa ăn chiếc bánh anh đưa vừa ngẫm nghĩ..anh quan sát thì thấy rõ điều đó:

- " Sao vậy, bánh không ngon hm? Là anh tự làm đó"

- " Không ah, bánh ngon lắm..chỉ là"

Anh đưa mắt sang nhìn cậu, lông mi y rủ xuống có chút buồn cũng thể hiện sự lo âu gì đó không rõ, anh đưa tay ra sau xoa lấy tóc cậu, hỏi:

- " Em có việc gì sao?"

Nghiên Dương cũng ầm ừ hồi lâu mới mở lời:

- " Anh..em muốn đi làm..anh có thể giúp em tìm công việc không..?"

Luân Phong im lặng đôi chút, sau đó cũng tươi cười đáp:

- " Em muốn là được mà, việc gì phải suy nghĩ nặng đầu vậy... mà sao đột nhiên lại muốn đi làm?"



Nghiên Dương đặt chiếc bánh ăn dở lên bàn, quay sang nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc, nghiêm giọng lại:

- " Em muốn đi làm.. cùng hỗ trợ với anh, em không muốn ăn bám!"

Không hiểu sao bộ dáng nghiêm túc của cậu lại khiến anh ngơ ra một lúc rồi bật cười, che lấy mặt quay đi chỗ khác, Nghiên Dương khó hiểu nghĩ mình kì quái nên cũng ngại mà chuyển thành giận:

- " Anh..Anh cười cái gì chứ?! Có gì đáng cười đâu!"

Anh cười không kìm nổi, cố nghiêm túc lại, quay sang lau đi vết bánh kem còn đang lem trên mặt cậu:

- " Em với bộ dạng này thì đi làm lại bị bắt nạt không chừng..hah"

- " Em không giỡn đâu! Anh..!"

- " Rồi rồi, anh sẽ tìm công việc cho em, không cần lo đâu"

Nói rồi anh cũng trở người đưa tay vào cặp, lấy ra một hộp điện thoại mới, đưa cho cậu:

- " Anh mua cho em, có cả sim, sau có gì cứ gọi cho anh.."

Nghiên Dương nhìn lấy thì liền không muốn nhận, lắc đầu đẩy chiếc điện thoại về phía anh:

- " Thôi ah, anh cho em ở nhờ là tốt lắm rồi, sau này em đi làm sẽ trả tiền nhà cho anh, nếu có nhiều tiền hơn thì sẽ trả nhà cho anh, em ở vậy cũng không được.. em không dám nhận đâu..."

Anh thấy cậu cứ chối đây đẩy thì cầm chặt lấy tay, bắt cầm lấy chiếc điện thoại:

- " Đây là anh tặng, không cần em trả lại, cũng không cần mang ơn.."

Không hiểu sao nhưng giọng anh lại có sự giận dỗi nào đó, ai lại nói đây là điệu bộ của một ông chú gần 30 tuổi chứ, cậu nghe mà cũng không kìm được nhận lấy:

- "...Sau có tiền em sẽ trả anh."

Anh cũng bất lực gật đầu cho qua chuyện, ngồi nghỉ một lúc rồi vào phòng thay đồ, cậu vẫn ngồi đó chăm chú coi phim, vui vẻ vì anh chấp thuận lời đề nghị của mình.

Gần 11h tối, Nghiên Dương như đã ngủ gục trên ghế sofa thì anh vẫn đang trong phòng để làm việc, tiếng đánh máy lạch tạch vang cả căn phòng, Luân Phong nghiêm túc tra cứu từng mảng một, mục đích là tìm được công việc phù hợp cho cậu.



Anh không biết học lực và năng lực làm việc của Nghiên Dương như thế nào nên vừa tìm vừa suy nghĩ công việc phù hợp với sự vụng về của cậu, phần nào cũng lo lắng cậu không quen với công việc, bị đồng nghiệp bắt nạt...Luân Phong đắn đo một hồi thì cho cậu tới mảng thiết kế chi nhánh S trong công ty của anh, ít ra qua thời gian gần nhau ngắn ngủi thì anh cũng biết cậu có khiếu và tài năng về mảng sáng tạo.

Khi in xong đơn và điền sơ yếu lí lịch xong thì anh đứng dậy bước ra định đưa cho cậu thì thấy cậu đã nằm ngủ thiếp đi trên ghế:

" Tuổi ăn tuổi lớn, thế này thì ai nỡ để em đi làm chứ.."

Rồi anh đặt đơn xin đi làm lên bàn, nhẹ nhàng bế bổng cậu lên mang vào phòng, bị bế lên nhưng Nghiên Dương vẫn ngủ say như chưa có chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn thở đều trong vòng tay của anh..

Luân Phong ôm sát cậu vào lòng, lúc này mặt anh và cậu gần nhau tưởng như chỉ một chút thôi là chạm vào nhau rồi, lông mi dài với môi nhỏ đỏ hồng của cậu như cuốn lấy đôi mắt anh, làn da mềm mịn trắng trẻo làm Luân Phòn không ngừng phải nuốt cái gọi là thú tính vào trong.

Nhẹ đặt cậu lên giường, anh toan rút tay ra thì cậu lại nắm lấy, mắt không mở mà lẩm bẩm:

- " Anh.. Luân Phong"

Luân Phong kìm không nổi sự dễ thương này, nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại khoảnh khắc ây. Ghi được hình ảnh, anh nhẹ cười, đưa tay kéo chăn lên cho cậu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc. Xong, anh nhận thức được điều gì đó giật mình thu tay về sau, bất giác che miệng tránh phát ra tiếng, anh đang chẳng thể hiểu nổi tại sao lại có hành động như vậy, dòng điện như chạy qua người..cảm xúc hỗn độn không biết nên xếp vào ngăn nào, sau thứ cảm xúc đó cũng bị anh nhanh chóng gạt ra, chẳng quan tâm đến nữa, ân cần nói nhỏ:

- " Bé cừu, ngủ ngon, mai chúng ta sẽ cùng đi mua sắm.."

Anh lại ân cần chỉnh chăn cho cậu, ngồi cạnh nhìn ngắm dáng vẻ nhỏ bé ấy hồi lâu rồi cũng tắt đèn trở về phòng của mình.

Nằm trên giường, anh lật qua lật lại người cũng không tài nào ngủ nổi, trong đầu cứ hiện lên hình ảnh của Nghiên Dương, sự hồn nhiên ngây thơ đến ngốc nghếch, trong lúc mớ ngủ lại gọi tên anh..điều đó thực sự làm tim anh có chút kì lạ..em trai nhỏ..cũng chỉ là em trai nhỏ, hình ảnh đó cứ hiện lên nhưng không hề làm anh khó chịu, cái thứ cảm xúc này..một người 27 tuổi trải qua có phải hơi kì quái không..

" Thứ cảm xúc này là gì vậy chứ.."

" Hành động lúc đó sao lại bộc phát như vậy"

" Em ấy,...là con trai mà"

" Chuyện đấy sao có thể xảy ra.."

" Bản thân bị sao vậy chứ?"

Từng câu hỏi cứ tự chạy trong đầu anh mà không một lời giải đáp, anh cứ giữ lấy nó trong đầu cho tới khi mệt nhoài mà dần chìm vào giấc ngủ..