Anh Nghĩ Ba Ba Dễ Làm Vậy Sao?

Chương 3: Sư đức cùng ăn




Sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên, trên giường lớn Mặc Diệc Thanh bọc chăn bông giống con nhộng, chăn nhúc nhích, lộ ra một đầu tóc đen nhánh.

Qua hồi lâu, Mặc Diệc Thanh đột ngột bật dậy rồi nhanh chóng xụi lơ trên giường, chậm chạp tỉnh táo mới xốc chăn lên.

Áo tắm trên người bởi vì tư thế ngủ mà lỏng lẻo, trên làn da nõn nà phủ đầy dấu vết hoan ái, tiểu hoa huyệt bị hai căn côn thịt cùng nhau yêu thương trải qua một đêm hoà hoãn còn chưa khép lại hoàn toàn, từ trong khe thịt có thể thấy tràng vách đỏ au trong huyệt.

“Quá cầm thú …” – Mặc Diệc Thanh nhìn dấu vết trên người bất đắc dĩ thở dài, mặc vào T trắng quần đen y như học sinh chuẩn bị đến trường.

Vội vã ăn xong bữa sáng liền ra cửa. Chờ Mặc Diệc Thanh tới trường học đã sắp tám giờ, làm một thầy giáo đại học, hôm nay là ngày thứ nhất lần đầu y mang học sinh huấn luyện quân sự, không biết có phải trường học chơi trò ác không mà bắt chủ nhiệm lớp cũng phải cùng huấn luyện quân sự.

Vì thế, trường học còn đặc biệt cho chủ nhiệm lớp một bộ quân phục, khác với loại rộng rãi của học sinh, quân phục của thầy giáo thì vừa người, mặc vào chân dài eo thon, một cỗ khí tức cấm dục phả vào mặt, khiến người ta nhìn mà tâm ngứa.

“A a a, Tiểu Mặc Mặc thật soái! Chân đừng có dài vậy được không ” – “Không ngờ eo còn thon hơn cả con gái như tớ, làm sao mà sống đây!” – “A a, mặc quân phục đẹp dã man, mau đỡ tớ tớ sắp hôn mê vì mất máu quá nhiều.” – “Ôi thụ như vậy khẳng định có ông xã chắc luôn!”

Nghe thấy lời nói của các học sinh, Mặc Diệc Thanh cười lắc đầu: “Các em đó, ngoan ngoãn đứng yên, thầy huấn luyện sắp tới rồi, cẩn thận bị giáo huấn đấy!”

Rất nhanh, các thầy huấn luyện đã tới, dưới sự chỉ dẫn huấn luyện của các thầy, kết thúc khóa huấn luyện buổi sáng.

“Các học sinh, chú ý chút nào, chiều hôm nay không cần huấn luyện, nhưng mà! Phải tới lễ đường tập hợp, buổi chiều là lễ khai giảng trường kinh tế chúng ta, thống nhất mặc đồng phục quân sự, các học sinh chú ý đừng đến muộn đó!”

Xế chiều, Mặc Diệc Thanh dẫn học sinh đang chuẩn bị vào cửa, thì nghe thấy các học sinh nhỏ giọng ầm ĩ: “Tui phắc, xe sang quá, thổ hào muốn đến tọa trấn trường chúng ta hả.”

“Đúng đó đúng đó, thoạt nhìn bộ dáng rất điểu[4].”

“… Các em thật là, nhanh vào mau, đằng sau còn có lớp muốn vào kìa.”

Quả nhiên không ngoài dự liệu của các học sinh, khi viện trưởng nói dứt lời thì long trọng giới thiệu đặc biệt mời đến doanh nhân ‘Tuổi trẻ thành công’ — Cố Nhược Hú.

Sau đó Cố Nhược Hú một thân tây trang giày da lên đài, dưới đài các học sinh triệt để sôi trào.

“A a a, rất đẹp trai, trẻ tuổi quá, sao có thể đẹp trai vậy chứ.”

“Tui phắc, lớn lên trẻ tuổi mà còn rất có khí thế, thật thích mà!! ” – “A a a, tui muốn gả cho anh ấy!!”

“Đây là ban ngày đừng có mà nằm mơ!” – “…”

Tiếng hô dưới đài không dứt, nghe không rõ micro đang nói gì, Mặc Diệc Thanh chỉ định nghe diễn thuyết xong rồi rời đi, thì ngoài ý muốn nghe được giọng nói quen thuộc vừa ngẩng đầu nhìn, nhận ra là Cố Nhược Hú thì cả người đều đần ra.

“Tiểu Mặc Mặc, có phải thầy cũng cảm thấy Cố tổng rất soái phải không a!”

“Đúng rồi, Tiểu Mặc Mặc thầy xem, eo kia chân kia chiều cao kia khí thế kia quả thực quá hoàn mỹ!”

“A, là ông tổng tập đoàn Nhược Diệc đó, rất lắm tiền!”

“… Các em thật là, im lặng chút đi, coi chừng cả lớp bị viện trưởng điểm danh…”

“Mắt viện trưởng cũng bắn thực xa!”

“……”

Chờ viện trưởng giới thiệu Cố Nhược Hú xong, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

“Chào các bạn, chào các thầy cô, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Nhược Diệc Cố Nhược Hú, hôm nay rất vinh hạnh …”

Mặc Diệc Thanh cứ cảm giác trong lúc diễn thuyết Cố Nhược Hú hay liếc nhìn về chỗ y. Cố Nhược Hú nói hết, thì cùng viện trưởng rời khỏi lễ đường.

Chờ đám người viện trưởng vừa đi khỏi, Mặc Diệc Thanh liền nhận được một tin nhắn: “Ra đi, anh ở cửa văn phòng em chờ em.”

Mặc Diệc Thanh cất di động chuẩn bị rời khỏi: “Mấy đứa ngoan một chút, thầy có việc đi đây một lát, đợi chút nữa nếu thầy không trở lại thì các em ngoan ngoãn giải tán trở về phòng ngủ đi, buổi tối không cần huấn luyện!” – Thấy các học sinh ngoan ngoãn gật đầu mới an tâm rời đi.

Một đường chạy chậm đến văn phòng dưới lầu, do là chủ nhiệm năm nhất nên văn phong rất mới, giáo viên ở tầng trệt cũng không nhiều, Mặc Diệc Thanh vừa đi ngang qua cửa WC, đột nhiên bị một bàn tay vươn ra che miệng bịt mắt kéo vào WC.

‘Tách’ một tiếng WC cửa bị đóng lại, lại xoay ‘Tách’ cái nữa bỗng chốc bị kéo vào gian WC kế bên.

Cả người Mặc Diệc Thanh bị đặt ở trên cửa, tay trên mặt bỏ ra nhưng trong miệng bị nhét một mảnh vải, hai tay bị trói chặt về sau, một đôi tay sờ soạng đến phần eo của Mặc Diệc Thanh rồi bắt đầu cởi quần y.

“Ô… ô ô…”

Mặc kệ Mặc Diệc Thanh kêu thế nào, kẻ đằng sau đều không thèm để ý y, nhưng hơi thở quen thuộc của người phía sau khiến y an tâm.

Thật nhanh, quần lót kể cả quần quân sự màu xanh đen đã bị cởi ra, vì giày quân đội khá cao nên chỉ tuột xuống chỗ đầu gối.

‘Ba ba ba’ trên mông bị vỗ liên tiếp ba phát kích thích Mặc Diệc Thanh không ngừng rên rĩ, mảnh vải trong miệng bị nước miếng tẩm làm màu đậm hơn chút.

Vừa nghe được tiếng tháo dây nịt, thì cảm giác một căn đại nhục bổng ấm nóng để ngay mông mình.

Cảm nhận được độ ấm của đại nhục bổng, hoa huyệt bắt đầu ướt át, ngón tay vuốt ve hoa huyệt thấy một cỗ ẩm ướt.

“Thật lẳng lơ, còn chưa sờ đã ướt.”

Nghe được lời nói trầm thấp bên tai, hoa huyệt chảy càng hăng say.

Ngón tay thon dài dưới sự giúp đỡ của *** thủy mà gãi gãi vài cái, rồi đỡ côn thịt xông vào.

“Ơ ô… ưm “

“Ư, tao huyệt thật chặt thật sướng.” – Nói xong, cởi bỏ trói buộc trên người Mặc Diệc Thanh.

“A a Nhược Hú, sao anh lại ở đây.”

“Tôi là vì thầy Mặc mới tiếp nhận lời mời của viện trưởng đó, mông vểnh lên chút nữa.”

Mặc Diệc Thanh nghe lời vểnh mông ra sau, chuẩn bị thừa nhận Nhược Hú yêu thương.

Nhược Hú nắm chặt eo Diệc Thanh để y chống ván cửa, côn thịt rút đến miệng hoa huyệt rồi mãnh mẽ cắm vào chỗ sâu trong hoa bắt đầu dốc sức đưa đẩy.

“A, chậm chút, ông xã chậm chút, sâu quá à “

“Sâu chút mới cắm tới tử cung trong động nhỏ của thầy Mặc chứ.”

Mặc Diệc Thanh nghe mà bụng dưới ê ẩm, hoa huyệt siết chặt, khiến Nhược Hú khó thể cắm vào.

“Nghe thấy cắm tiểu huyệt tiến vào tử cung thầy Mặc đã chịu không nổi rồi sao, tao huyệt nới lỏng chút.” – Nói xong dùng lực vỗ mông Diệc Thanh.

Chờ hoa huyệt thả lỏng, đại nhục bổng lại bắt đầu cắm rút, mỗi một cái đều tiến thẳng vào miệng tử cung, mỗi ngày *** thủy của Diệc Thanh không ngừng tuôn trào từ cái miệng nhỏ nhắn, phun vào đầu đỉnh.

“A, ông xã thật sướng a, đỉnh đến hoa tâm rồi ông xã sờ sờ núm vú của bà xã đi núm vú thật ngứa ” – Vừa nói vừa túm tay Nhược Hú để trên ngực chính mình, còn cách quân phục không ngừng xoa nắn núm vú.

“A a thật thích, ông xã thao tao huyệt rất đã, sâu chút nữa, ông xã sâu chút a chọt thủng tao huyệt đi “

Tiếng rên khiến đại nhục bổng trong cơ thể lại phình to thêm một vòng, lực va chạm phía sau ngày càng mạnh, Diệc Thanh vểnh mông ra sau phối hợp cái đâm sâu của Nhược Hú.

Hoa huyệt dưới va chạm mạnh mẽ không ngừng mà siết chặt, tiểu chồi phía trước bắn ra dịch thể đầu tiên trong ngày.

Nhược Hú sau khi Diệc Thanh bắn cũng rót dịch thể vào tử cung Diệc Thanh.

Nhược Hú giúp Diệc Thanh đã mềm nhũn nằm sấp mặc quần, xử lý xong cho cả hai, thì đỡ Mặc Diệc Thanh vào văn phòng.

Đãi ngộ chủ nhiệm năm nhất khá tốt, vì tòa nhà này mới xây không bao lâu, địa điểm có chút lệch, bởi vậy hiệu quả cách âm rất tốt, chủ nhiệm mỗi người một phòng làm việc.

Vào cửa sau, Nhược Hú khóa cửa, bật đèn kéo rèm, đặt Mặc Diệc Thanh ở trên bàn làm việc. Nhược Hú nhìn Diệc Thanh toàn thân mặc quân phục, đầy mặt xuân ý, côn thịt vừa mềm xuống liền ngẩng đầu, độn quần tây lên.

Nhược Hú cởi giày với quần quân sự của Diệc Thanh, chỉ chừa duy nhất áo quân sự phía trên khiến y nằm ngửa trên bàn.

Hoa huyệt bị thao qua chứa *** thủy và dịch thể vừa bắn vào, một đường chảy tới cúc huyệt, từ từ tưới miệng cúc huyệt, rất nhanh, trên bàn làm việc có một bãi dịch thể lóng lánh.

Nhược Hú nhìn hai tiểu huyệt xinh đẹp trước mắt, đại nhục bổng hận không thể lập tức vọt vào.

Nhược Hú chịu đựng xúc động, từ trong ngăn kéo tìm xúc xích Vương Trung Vương cỡ lớn, một bộ sớm có dự mưu “Phốc” một tiếng nhét vào hoa huyệt Diệc Thanh.

“A thật lạnh a ông xã, lấy ra đi ” – Diệc Thanh một bên kêu một bên mò tay xuống dưới lại bị Nhược Hú bắt lấy.

“Hôm nay anh trai không ở đây, tiểu tao bức sẽ khóc.” – Nói xong liền nhét một ngón vào cúc huyệt.

“A Nhược Thần đi đâu “

“Anh trai đi công tác, qua hai ngày nữa mới trở về cùng nhau thao em.”

“Anh, các anh a a a! Chậm một chút ông xã chậm một chút, tiểu huyệt đằng sau muốn hỏng.”

“Mới ba ngón tay thôi huyệt thầy Mặc thực nhỏ.” – Nhược Hú vừa nói vừa không ngừng đưa đẩy trong cúc huyệt, chờ cúc huyệt mềm mại, mới đỡ đại nhục bổng chậm rãi tiến vào.

“Thật lớn a côn thịt của ông xã thật bự tiểu tao huyệt phía sau sắp căng đầy rồi “

“Tiểu cúc hoa của thầy Mặc là bị đại nhục bổng của tôi căng cỡ thường thôi, tiểu huyệt vẫn rất mềm mại nha.” – Tay trái Nhược Hú cầm xúc xích cắm rút hoa huyệt, tay phải bắt lấy chân Diệc Thanh bắt đầu trừu sáp.

“A, thật đã, hai tao huyệt đều sướng, ông xã thật lợi hại a “

“Ha ha, thầy Mặc tự cầm xúc xích đi, tôi muốn thao tiểu huyệt đằng sau thầy Mặc.” – Nhược Hú ghé vào bên tai Diệc Thanh nói nhỏ, một bàn tay dẫn dắt tay Diệc Thanh cầm xúc xích đâm chọt.

“Thầy Mặc muốn nó sâu bao nhiêu thì nó sẽ sâu bấy nhiêu, quá sâu coi chừng không lấy ra được.”

Diệc Thanh nghe xong run rẩy, tay không tự chủ cầm xúc xích đưa đẩy.

Nhược Hú nhìn biểu cảm Diệc Thanh như bị thao ngốc, túm đùi một trận mãnh thao, côn thịt dùng lực lớn xẹt qua tuyến tiền liệt, đâm tuốt chỗ sâu trong tràng đạo.

“Ông xã Ông xã tao huyệt phía trước cũng muốn đại nhục bổng, thứ này không đủ a.”

“Thầy Mặc có thể rút xúc xích ra cắm đến sau huyệt, tao huyệt đằng trước muốn, thì ngồi lên người tôi, thầy Mặc tự mình ăn đi.” – Nói dứt, Nhược Hú liền rút côn thịt, ngồi trên ghế, nhìn Diệc Thanh rút xúc xích trước huyệt ra, sờ soạng cắm vào tràng đạo, chỉ chừa một chút xíu ở ngoài huyệt.

“A hoa huyệt muốn đại nhục bổng, ông xã mau vào “

“Thầy Mặc tự ngồi lên đi.”

Mặc Diệc Thanh chỉ thể ngồi dậy hai chân giẫm trên mặt ghế, do dự không dám bổ nhào qua.

“Đừng lo lắng, ghế dựa rất lớn sẽ không té xuống đâu.”

Tao huyệt Mặc Diệc Thanh đã ngứa không nhịn được, nhào về trước dừng ở trong lòng Nhược Hú.

“Tao huyệt muốn thì phải tự nuốt tự động đó.”

“…”

Mặc Diệc Thanh đầy mặt rối rắm, nhưng tiểu huyệt lại không dằn lòng được co rút một cái chảy nước.

Một tay đỡ đại nhục bổng, nhắm tiểu huyệt ngay côn thịt, thân thể chầm chậm trầm xuống, đầu đỉnh chặn nước đang tuôn không ngừng ở huyệt khẩu, sướng tới eo Mặc Diệc Thanh mềm nhũn thân thể trầm một cái nuốt cả căn côn thịt vào.

“A a a quá sâu a đại nhục bổng thao vào tử cung, muốn hỏng ah ” – Diệc Thanh ngoài miệng nói vậy, thân thể lại lên xuống với biên độ nhỏ.

“Eo nâng cao chút, cởi quần áo, anh muốn mút núm vú em.”

“Vậy ông xã giúp em chọt sau huyệt, tao huyệt mặt sau cũng ngứa quá đi ” – Nói hết bắt đầu tháo nút, quân phục bị cởi ra để lộ một chiếc áo ba lỗ thuần trắng, cuộn áo ba lỗ lên hở ra bộ ngực, ưỡn ngực đưa đầu nhũ đến bên môi Nhược Hú.

Nhược Hú duỗi lưỡi liếm láp đầu nhũ, tiếp đó hung hăng cắn.

“A a a! Đau quá a, ông xã nhẹ chút nhẹ chút đi, núm vú sẽ đứt đó.”

“Vậy động tác của thầy Mặc nên lớn hơn chút nữa.” – Nhược Hú cầm xúc xích trừu sáp hậu huyệt dốc sức đưa đẩy.

Hai tay Mặc Diệc Thanh vòng cổ Cố Nhược Hú, bắt đầu phun ra nuốt vào côn thịt, mông nâng thật cao, chỉ chừa đầu đỉnh ở huyệt khẩu, eo vừa nhún nuốt cán vào luôn.

“A đỉnh tới, tao huyệt thật thích a “

Mặc Diệc Thanh lần lượt nâng mông, lần lượt hạ xuống mút đại nhục bổng vào sâu trong tao huyệt, *** thủy không ngừng chảy ra.

Dâm thủy tuôn ra làm ướt âm mao gốc côn thịt của Nhược Hú, mỗi lần nuốt đến tận gốc đại nhục bổng, cuối cùng sẽ kèm theo âm mao, đâm huyệt khẩu ngứa ngáy, chỉ thể một lần so với một lần càng dùng lực nuốt côn thịt, va chạm phần hông để giảm bớt cảm giác huyệt khẩu bị đâm ngứa.

“A… Không được a ông xã, kiệt sức rồi, tao huyệt không ăn nổi.”

“Nhưng tao huyệt của thầy Mặc đâu có nói thế, nó mút có lực lắm mà.” – Nhược Hú nói xong còn hung hăng đỉnh đỉnh lên trên.

“A! Ông xã sâu quá a ông xã tao mông hết sức rồi, ông xã thao em có được không ” – Diệc Thanh vừa nói vừa siết tao huyệt.

“Đây là văn phòng đó, thầy Mặc là giáo viên, lằng lơ như vậy nếu bị học sinh thấy thì làm sao đây hả.”

“A thật sướng, chỉ phát tao với mình ông xã thôi ừm tao huyệt chỉ cho ông xã thao “

Nhược Hú cười cắn lên miệng Diệc Thanh, hai tay túm eo nhỏ bắt đầu dùng lực đỉnh lên.

Áo khoác quân phục vì Diệc Thanh lắc lư mà từ trên vai rơi xuống, vạt áo bị *** thủy tẩm ướt, xỉn màu.

“Lần sau chơi trò quan quân có được không, hửm?”

“Ừm được ông xã nói muốn thì chơi “

“A, tiểu tao hóa.”

“Ưm a, không được, tiểu tao hóa muốn bắn a “

Nhược Hú nghe Diệc Thanh muốn bắn, đưa đẩy càng dùng sức, bởi vì tư thế khi huyệt đạo cao trào siết chặt lại cũng vẫn bị đâm xuyên, Diệc Thanh trong sự trừu sáp của Nhược Hú bắn ra.

Nhược Hú mút đầu lưỡi Diệc Thanh lại đâm vào miệng tử cung hơn mười phát, sau cùng dùng chút lực tiến vào tử cung, dịch thể phun trong tử cung, lại chọt vài cái mới rút côn thịt ra.

_ _

………………………..

[3] Sư đức: đạo đức nghề giáo. ( người làm nghề giảng dạy phải tuân thủ quy phạm đạo đức cùng hành vi chuẩn tắc.)

[4] Điểu (屌): dân mạng thường chỉ lợi hại, cường hãn, quả quyết. ( ngoài ra nó còn có nghĩa tính giao hoặc lời thô tục …) ( Nguồn: baike)