Edit: kid1412h
***
Việc truy cứu trách nhiệm việc đá hỏng cửa phòng thiết bị tới chậm hơn so với Gia Ngộ nghĩ mấy ngày.
"Gia Ngộ, em đã đá hỏng cánh cửa phòng thiết bị phải không?"
Gia Ngộ thẳng thắn thừa nhận "Đúng ạ."
Chủ nhiệm giáo dục sửng sốt, không nghĩ rằng cô sẽ dứt khoát thừa nhận hành vi vi phạm như vậy, ông ho nhẹ hai tiếng "Nói cho thầy biết lý do là gì."
"Có người lừa em đi vào, thứ nhất em không mang điện thoại di dộng, thứ hai không có ai có thể giúp em lúc đó không đá cửa thì em đi ra bằng cách nào ạ?"
Từ camera theo dõi chủ nhiệm giáo dục cũng đã biết sơ qua về câu chuyện, hỏi Gia Ngộ cũng chỉ là làm theo đúng trình tự mà thôi, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị.
Ông như suy tư điều gì đó gật gù, hỏi cô: "Tạm thời chưa nói đến ai là người lừa em vào, cánh cửa đã bị em đá hỏng, em đã nghĩ sẽ xử lý như thế nào chưa?"
"Bồi thường ạ." Gia Ngộ suy nghĩ tiếp rồi bổ sung: "Viết kiểm điểm." Trước kia Viện Viện cũng đã làm như vậy.
Gia Ngộ là trường hợp đặc biệt, là từ quan hệ của hiệu trưởng mà tới đây học, biết nhà cô không phải là người ở đây, chủ nhiệm giáo dục cũng không muốn làm khó cô điều gì, chỉ phất tay "Được rồi, thầy biết rồi. Chuyện này thầy sẽ nói với chủ nhiệm lớp em, đến lúc đó cô ấy sẽ nói cho em biết em phải làm những gì."
Nhưng Gia Ngộ không đi.
Cô đứng thẳng tắp, ngẩng đầu ưỡn ngực, như là bất mãn với việc chủ nhiệm giáo dục làm qua loa "Chủ nhiệm, chuyện này như vậy là xong rồi sao ạ? Em bị người khác nhốt ở phòng thiết bị, suýt chút nữa là bị nhốt cả một đêm rồi, chẳng lẽ trường học không truy cứu chuyện này sao?"
"Không phải em đã ra được rồi sao?" Chủ nhiệm giáo dục lúc này mới thật sự nhìn cô "Trường học xử lý chuyện này như thế nào là chuyện của trường học, em chỉ là học sinh, nhiệm vụ chủ yếu của em là học tập, không cần phải quan tâm những chuyện khác, quản lý tốt bản thân mình là được rồi!"
Gia Ngộ nhìn lại ông, không một chút sợ hãi mà cãi lại "Không được ạ. Em biết ai đã nhốt ai, dù sao cũng có chứng cứ rành rành từ camera, em mong trường học xử phạt bạn đó và yêu cầu bạn đó xin lỗi em. Đây là hành vi bạo lực học đường, không thể cứ thế cho qua được ạ!"
"Văn Gia Ngộ!"
Gia Ngộ không cam lòng yếu thế mà trừng mắt nhìn thầy chủ nhiệm giáo dục.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn một vòng xung quanh văn phòng, ông thở dài, vẻ mặt giống như hận sắt không thể thành thép "Em lại đây."
Gia Ngộ đi về phía trước hai bước, chỉ nghe bên tai những tiếng cảnh cáo: "Em có biết tình huống nhà em hiện tại không cho phép em kiêu ngạo hay không?
Cô đứng im, ngây ngẩn.
...
Từ trong văn phòng đi ra, Gia Ngộ trở về phòng học, đứng ở của lớp, vô lực gọi vào "Báo cáo."
Cô giáo ngữ văn trên bục thấy là cô cũng không hỏi nhiều, liền cho cô trở về chỗ ngồi.
Trên đường, Gia Ngộ nhạy bén cảm nhận được ánh nhìn chăm chú đến từ Diêu Uyển. Không cần nhìn, cô cũng biết lúc này Diêu Uyển đắc ý như thế nào.
Đôi mắt cô cay cay giống như vừa rải mực nước.
Tiểu nhân đắc chí, cô im lặng mà bực tức.
Khi Gia Ngộ vừa trở về đúng vị trí của mình, Mục Phách liền tỉnh.
Anh xé một tờ từ quyển vở bên cạnh, viết xuống một câu như rồng bay phượng múa, sau đó liền chọc chọc bờ vai thon gầy của nữ sinh phía trước.
Tâm trạng Gia Ngộ không tốt, lúc nhận lấy tờ nháp giống như muốn xé tan tờ giấy mỏng manh ấy.
Ba chữ hiện lên trên trang giấy trống trải "Nói gì vậy?"
Cô trả lời "Yêu cầu mình bồi thường tiền và viết bản kiểm điểm thế nhưng người nhốt mình lại không có chuyện gì!"
Mục Phách xem xong, hơi nhíu mày hỏi, hỏi lại "Cậu biết là ai à?"
"Biết a, người theo đuổi cậu." Gia Ngộ đang tức giận, nghĩ gì liền viết lấy, ném bản nháp về phía sau, liền nằm gục xuống bàn.
Mục Phách nhìn tư thế chán nản của cô, rồi liền quét tầm mắt về phía Diêu Uyển——
Diêu Uyển chỉ cảm thấy sau lưng mình đột nhiên như có trận gió lạnh, lạnh lùng lại ẩm ướt, cô rùng mình một cái, quay đầu lại, lại không phát hiện người nhìn mình vừa rồi là ai. *
Gia Ngộ không vui, trên đường về nhà vẫn rầu rĩ không vui, ngay cả khi Mục Phách mua cho cô Quan Đông, cô cũng chỉ ăn hai miếng rồi thôi.
"Không muốn ăn."
"Vẫn suy nghĩ chuyện ban ngày à?
Gia Ngộ hắng giọng "Mình suy nghĩ làm thế nào để bắt nạt lại cậu ta."
Biện pháp bắt nạt người khác tuy nhiều nhưng có thể hoàn toàn ném đá dấu tay thì lại rất ít. Lần này, Diêu Uyển là may mắn có thể sai người khác làm, còn cô vì nhất thời xúc động mà để lại vết tích đá hỏng cửa. Nếu không phải sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện của Văn Trọng, cô sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu ta.
Sớm biết vậy, cô liền ở một đêm trong phòng thiết bị... Giả thiết này vừa đưa ra, Gia Ngộ liền lắc đầu. Cho dù ở đó lâu hơi chút nữa, cô vẫn sẽ đá cửa thôi, lấy sự thảm hại của bản thân để cầu lòng thương hại của người khác không phải là cách cô sẽ làm.
Thấy cô uể oải, Mục Phách túm túm lấy đuôi tóc của cô, nhắc nhở: "Gậy ông đập lưng ông."
"Cậu có ý gì?"
"Cậu ta bắt nạt cậu, cậu dùng biện pháp tương tự bắt nạt lại, trường học giống như một chén nước với bề mặt bình yên, dù phát hiện cũng sẽ mắt nhắm mắt mở mà xử lý một cách mơ hồ mà thôi."
"Quan trọng là cậu ta sẽ không tin mình a."
Kịch bản đã bị dùng qua làm sao Diêu Uyển có thể mắc mưu chứ?
"Cậu đã nói rồi, việc này nguyên nhân là do mình." Mục Phách chọc ót cô "Cho nên mình sẽ giúp cậu."
Gia Ngộ hai mắt sáng ngời "Cậu thật sự muốn giúp mình sao?"
Tuy rằng có chút vi phạm nguyên tắc của bản thân, nhưng vì sự vui vẻ của người trước mặt, Mục Phách vẫn gật đầu "Ừ."
Gia Ngộ cuối cùng cũng vui vẻ.
Cô duỗi tay, "Vậy cậu nấu cho mình ăn đi."
"Có ăn không?"
"Tất nhiên là có rồi!"
...
Chỉ là khi vừa đi đến Nam Thủy Kiều bên kia, Gia Ngộ liền hối hận.
"Chó cắn mình, mình lại cắn trở về, vậy mình cùng chó có gì khác nhau a?"
Ăn xong một chén Quan Đông, Gia Ngộ bình tĩnh không ít. Văn Trọng từ bé đã dạy cô, có thể ăn miếng trả miếng thế nhưng thủ đoạn phải cao minh hơn so với đối phương, còn nếu đối phương cấp bậc quá nhỏ, cô lại ở cấp bậc cao vậy thì không cần đem những chuyện như cây kim đó để trong lòng.
Thủ đoạn của Diêu Uyển là bỉ ổi, thì không thể bàn tới cao minh được, thật sự không đáng để cô phải mất công.
Mục Phách giống như đoán được Gia Ngộ sẽ sớm đổi ý, anh không thể hiệu sự kinh ngạc mà hỏi "Vậy không trả thù nữa à?"
Gia Ngộ im lặng một hồi lâu, mới nói "Mình nghĩ tới biện pháp tốt hơn."
Tuyệt đối có thể chọc tức Diêu Uyển được.
"Là biện pháp gì?"
Gia Ngộ nhìn về phía Mục Phách, gằn từng chữ một: "Mục Phách, chúng mình quen đi."
Bầu trời hoàn toàn tối sầm lại.