Edit: kid1412h
***
Mục Phách nói xong, liền đi ra ngoài.
Giống như là bị đánh thức vì ồn ào trong lớp.
Diêu Uyển vội vàng lườm Gia Ngộ một cái "Xem như lần này cậu gặp may!"
Nói xong, cô ta nhanh chóng đuổi theo Mục Phách, khoảng cách cũng không tính là gần thế nhưng Gia Ngộ vẫn nghe được giọng điệu lảnh lót của cô ta.
Cô ta hỏi nơi Mục Phách muốn đi.
Mục Phách không trả lời.
Cô ta lại hỏi Mục Phách có muốn đi ăn vặt gì không.
Mục Phách cũng không trả lời.
Tiếp theo đó, Gia Ngộ không nghe được nữa.
Cô trở về bàn mình, vô cùng dứt khoát mà xé đi hai trang giấy đã bị ngòi bút làm rách kia. Thấy các bạn trong lớp vẫn còn đang sững sờ trong tâm lý hóng chuyện, cô tốt bụng mà nhắc nhở: "Các cậu không có việc gì làm sao?"
Người khác nghe được câu nói đó, cảm giác như một câu uy hiếp vậy! Hơn nữa bề ngoài của Gia Ngộ lại không được tính là trong sáng vô tội mà là lạnh lùng, ít nói nên câu nói đó đều chút ít đều hù dọa đến mọi người.
Gia Ngộ có chút ngây người mà nhìn vào hư không, cô đột nhiên mỉm cười.
Cũng thật thú vị đi.
Lúc cô ở Bắc Thành cũng từng có nữ sinh vì Thẩm Hành mà gây chuyện với cô.
Nhưng việc đó thì có ích gì chứ?
Cô với cả hai người ( Thẩm Hành và Mục Phách) đều chẳng có một chút ái muội nào.
*
Thời tiết ở Nam Thủy Trấn rất hay mưa, Gia Ngộ biết rõ điều đó, nhưng chưa kịp làm quen với nó nên cô lại quên mang dù.
Đứng tựa vào cột đá nhìn nước mưa rơi tí tách, Gia Ngộ thầm tính thời gian, a di ở nhà lúc này chắc đang nấu cơm đi, chờ mưa nhỏ hơn chút, cô sẽ nhanh chóng chạy về chắc vẫn kịp giờ cơm đi.
Nhưng mưa càng lúc càng lớn.
Người xung quanh cũng càng lúc càng ít.
Bởi vì Diêu Uyển công khai địch ý với cô nên dù rõ ràng cô đang ở tình huống khó khăn đi chăng nữa mọi người đều vô tình hay cố ý làm như không thấy cô, chứ đừng nói đến chuyện giúp đỡ cô.
Cảm giác bị cô lập, Gia Ngộ không thấy được vị đắng vị ngọt ở chốn nào----------------
Cô căn bản là không để trong lòng.Cô cảm thấy bản thân mình cũng không cần chứng minh bản thân bằng sự đồng tình của người khác, đây chính là cái gọi là: "vật họp theo loài" – vì không đồng quan điểm, không thể cùng nhau mưu cầu những chuyện khác được.
Thẳng tới khi, có một người như hạc trong bầy gà xuất hiện, Gia Ngộ biết đây là cơ hội cuối cùng của cô.
"Mục Phách"
Nam sinh dừng chân.
"Dù của cậu thật lớn."
Lông mày Mục Phách nhướng lên một chút, không mặn không nhạt "Ừ, cũng không nhỏ."
"Vậy cậu có thể cho mình đi cùng dù được không? Chỉ cần tới Nam Thủy Kiều bên kia là được!"
"Nam Thủy Kiều?" Mục Phách quay đầu lại hỏi.
Gia Ngộ vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, rất gần."
"Nhưng tớ không tiện đường."
Cổ họng Gia Ngộ căng lên, cay đắng mở miệng: "... Ừ, thôi vậy."
"Không tiện đường không có nghĩa là mình sẽ không cho cậu đi nhờ." Mục Phách căng dù ra "Vào đi, dù sao mình cũng không thể để một nữ sinh như cậu đội mưa đi về."
Ngay lập tức, mặt mày Gia Ngộ giãn ra, cô cong môi cười cười "Cảm ơn nhé."
Tay cầm dù của Mục Phách bất giác nắm hơi chặt.
"Không có gì."
...
Một đường này cũng giống với trạng thái một đường đi tới sân bóng rổ ngày hôm trước, hai người không nói bất kỳ chuyện gì.
Khi Nam Thủy Kiều gần ngay trước mắt, Gia Ngộ liền chỉ dãy nhà ở phía sau:
"Mình ở bên kia, cậu đưa tớ đến đây là được rồi."
Cô dùng tay che đỉnh đầu, định chạy ra ngoài, cánh tay vừa đưa lên, liền bị người giữ chặt.
"Nó không đáng là bao so với quãng đường vừa rồi."
Gia Ngộ nhìn cậu, môi trên chạm chạm môi dưới mấy lần, cuối cùng cô cũng không nói gì.
Qua kiều, đi khoảng một trăm mét nữa, tới đích đến, Mục Phách sờ sờ cằm "Cậu vào đi."
"Chờ một chút."
Khoảng trống trong dù nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hai người đúng coi như vừa đủ.
Gia Ngộ cúi đầu tìm gì đó trong cặp sách, Mục Phách lại có chút ngây người.
Anh đã uống qua trà hoa quế của mẹ.
Mùi hương trên người Gia Ngộ chính là mùi hương của trà hoa quế. Mùi hoa quế ba phần thì trong trà nóng lên đến bảy phần, khi cơn gió nhẹ lùa qua không gian dưới dù, mùi hương lại càng thêm nồng nàn.
"Cái này, cậu nhận lấy đi."
Nhìn hai tờ tiền trước mắt mình, Mục Phách cười như không: "Hai trăm đồng?"
"Ba mình nói, có ân tất báo." Gia Ngột thẹn thùng cười, "Trên người tớ chỉ còn hai trăm đồng, nếu cậu cảm thấy không đủ, trong nhà còn có, tớ đi lấy cho cậu".
Mục Phách không phân ra đây là vũ nhục, hay là cảm kích.
Nhưng cũng không gây trở ngại cho việc anh bị phương thức hồi báo đặc biệt này chọc cười.
"Đủ."
Anh cầm lấy tiền "Cảm ơn."
*
Trước khi về nhà, Mục Phách tranh thủ đi thư viện, trả lại sách.
"Nhanh như vậy đã đọc xong rồi?" Quản lý thư viện này là sinh viên kiêm chức, gọi là Phùng Bân, có quen biết với Mục Phách. Phùng Bân nhập số đăng nhập vào máy tính, hỏi Mục Phách: "Lần này cần tìm sách gì?"
"Tạm thời không tìm nữa!"
Mục Phách gõ gõ bàn của anh, "Có vấn đề muốn hỏi anh."
"Hỏi đi."
"Anh đưa một nữ sinh về nhà, để cảm ơn, nữ sinh cho anh hai trăm đồng. Anh nói xem nữ sinh kia rốt cuộc có ý gì?"
Phùng Bân vui vẻ nói "Chứng tỏ người ta không có hứng thú với em."
Sắc mặt Mục Phách đen lại, cái bút vừa cầm trong tay đập mạnh lên bàn, anh không nói một lời, trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Chỉ nghe Phùng Bân từ trên bàn nói vọng ra "Ai, cô bé đó không tồi nha, mặt mũi thế nào, hôm nào giới thiệu cho anh xem với!"
Mục Phách nặng nề mà giũ nước trên dù, cũng không quay đầu lại.
"Anh nằm mơ."
————