Bộ phim hai người xem là phim khoa học viễn tưởng nổi tiếng gần đây.
Gia Ngộ dựa vào trên vai Mục Phách, cầm bắp rang ném vào trong miệng, có vài lần đột nhiên bị quái thú xông vào mắt dọa đến, cuối cùng đơn giản bắt lấy tay Mục Phách dùng chắn đi đôi mắt xua đi sợ hãi.
Sau khi hết phim, tay Mục Phách đỏ ửng lên.
Gia Ngộ áy náy mà giúp anh thổi thổi chỗ bị nắm đỏ lên, "Anh như thế nào không kêu một tiếng?"
"Không đau."
"Mới là lạ."
Giúp Mục Phách kéo tay áo xuống, Gia Ngộ lại đem túi bắp rang trống không và đồ uống bỏ vào trong túi, theo ánh mắt của Mục Phách nhìn trong đám đông, cô phát hiện Mục Phách vẫn luôn nhìn chằm chằm một đôi tình nhân nhỏ ở đằng trước.
"Anh quen sao?"
Mục Phách lắc đầu, "Chính là cảm thấy đồng phục của bọn họ rất giống với đồng phục cao trung ở Nam Thủy trấn."
"Đó là học sinh Bắc cao nha, đàn em của em." Gia Ngộ nhớ lại đồng phục ở Nam Thủy trấn mặc một năm có hai màu xanh trắng đan xen, "Đúng là rất giống."
Mục Phách nói đùa: "Em nói xem năm đó vì sao chúng ta lại không ở bên nhau?"
Rõ ràng, bàn trước bàn sau, sớm chiều ở chung, có nhiều cơ hội như vậy.
"Bởi vì thời gian không đúng. Nếu chúng ta lúc ấy ở bên nhau, 99% sẽ chia tay, như vậy không nhất định có kết quả như hiện tại." Nói đến điểm này, trong lòng Gia Ngộ có điểm ngứa ngáy, "Nhưng mà em rất tò mò, anh rốt cuộc là bắt đầu thích em từ khi nào?"
Cái hộp gỗ cùng đồ vật trong đó vẫn luôn làm cô nhớ mãi, càng nhớ thì cô lại càng tò mò, Mục Phách vì cái gì lại thích cô? Nói thật, cô cho rằng chính mình cũng không có cái gì hơn người.
"Anh cũng không biết, thích một ai đó, tự nhiên mà không có manh mối, chờ đến khi anh phản ứng lại thì em đã đi rồi, anh có điểm nhớ em."
Mục Phách nói dường như không có vấn đề gì, Gia Ngộ nghe xong trái tim lại bang bang nhảy lên.
- -Nga, em đi rồi, anh có điểm nhớ em.
Trong lòng mềm nhũn, cô thân mật mà cọ cọ anh, mọi cách ỷ lại: "Còn may em có thể gặp lại anh."
"Đúng vậy, anh rất may mắn," tự nhiên trong đầu Mục Phách hiện lên một ý niệm, Mục Phách hỏi cô, "Đồng phục cao trung em còn giữ không?"
"Có nhưng mà em để ở nhà ba bên kia."
"Không phải ba nói ngày mai chúng ta mang Trứu Trứu về ở vài ngày sao? Thuận tiện em tìm đi."
"Anh muốn làm gì?"
"Ngô." Mục Phách sờ sờ chóp mũi, ánh mắt đen tối không rõ, "Chính là muốn nhìn em mặc thôi."
Gia Ngộ bất tri bất giác lộ ra một nụ cười quái dị, "Mục Phách, ý đồ xấu của anh thật sự rất nhiều."
Mục Phách không có ý kiến: "Có thể là...Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng?"
"Anh đây là khen em hay là châm biếm em hả?"
Anh cười to: "Vậy muốn xem em hiểu như thế nào."
Gia Ngộ thở hổn hển lộ ra hàm răng, làm bộ muốn cắn anh, nhưng thấy anh thuận theo mà nâng tay lên để tùy cô làm xằng làm bậy thì cô lại luyến tiếc.
"...Đáng ghét."
Đêm mùa đông kéo dài, ánh đèn ven đường yên tĩnh, bóng người bị kéo rất dài rất xa.
Không cần biết bao nhiêu năm qua đi, liền tính bọn họ có bỏ qua nhau sai thời điểm thì trong tương lai, bọn họ vẫn sẽ gặp lại nhau.
*
Văn Trọng mấy ngày không thấy cháu ngoại, nghĩ sốt ruột, một nhà ba người vừa mới vào cửa ông đã tiến lên đón.
"Ai da Trứu Trứu bảo bối của ông, lại tuấn thật nhiều."
Gia Ngộ bĩu môi, béo đô đô, mấy ngày không thấy mà thôi, có thể có biến hóa gì chứ.
Trứu Trứu bị chọc cười ha hả, tràn đầy vui vẻ, Văn Trọng yêu thích không muốn buông tay mà ôm vào trong ngực, một hồi lâu mới nâng cằm ý bảo Gia Ngộ: "Con ra phòng khách chờ một lát, ba có chuyện muốn nói với Mục Phách."
Gia Ngộ tiếp nhận Trứu Trứu, bất mãn: "Mỗi ngày đều chỉ biết bàn công việc."
"Vậy nếu không ba nói với con?"
Gia Ngộ xám xịt quay người rời khỏi, "Thôi bỏ đi."
Văn Trọng cũng không để ý, híp mắt nhìn Mục Phách, ông lời ít ý nhiều nói: "Tới thư phòng."
"Vâng."
Mở TV lên, Gia Ngộ nhìn bóng dáng hai người đàn ông, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy hôm nay Văn Trọng không quá thích hợp.
"A!"
Trứu Trứu đập một tay lại đây, Gia Ngộ lấy lại tinh thần, tâm tư bị quấy rầy, cô cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa.
Vào thư phòng, Văn Trọng trước đốt một điếu thuốc, sương khói lượn lờ, chỉ nhìn Mục Phách hỏi: "Tới?"
Mục Phách uyển chuyển cự tuyệt: "Gia Ngộ không thích mùi vị này."
Văn Trọng khẳng định nói: "Cậu rất yêu Gia Ngộ."
Mục Phách cười, không phủ nhận.
Văn Trọng không nói "tới" nữa mà tự hào nói, "Con gái của ta tự nhiên là làm người ta thích."
Mục Phách vẫn là cười, "Đúng vậy, không có người sẽ không thích Gia Ngộ."
Văn Trọng cười như không cười mà hút một ngụm thuốc lá, sương khói thực đạm nhưng vẫn mơ hồ thấy được tinh quang trong ánh mắt ông: "Lần này miếng đất ở Tây ngạn kia, cậu làm được không tồi."
Thư đánh giá còn chưa được gửi đến nhưng Văn Trọng có rất nhiều môn đạo, tự nhiên là sẽ biết kết quả. Tây ngạn là nan đề thứ nhất mà ông cấp cho Mục Phách, ông từ trước đến nay đều không keo kiệt khích lệ, Mục Phách làm được không tồi, nên khen vẫn phải khen.
Mục Phách hơi ngừng, "Thẩm gia bên kia..."
"Thẩm Hành làm cái gì, ta biết." Thanh âm Văn Trọng không nghe ra cảm xúc gì, "Hắn còn trẻ tuổi, cậu cũng thế nhưng so với hắn, cậu ổn trọng hơn, đây là sự thật."
Chỉ vì cái trước mắt, rốt cuộc cô phụ sự kỳ vọng của ông đối với đứa con trai độc nhất của Thẩm gia này, muốn nói không lâu trước đây, ông còn nghĩ hắn chính là đứa con rể được mình chọn.
Mục Phách im lặng.
Không kiêu không táo.
Không tồi, nên như vậy.
Văn Trọng rốt cuộc cười, lại nói ra câu nói kinh người.
"Đúng rồi, bác gái cả kia của cậu, thời gian trước có đến tìm ta."
Mục Phách đột nhiên giương mắt nhìn về phía Văn Trọng.
"Bà ta nói..."
"Gia Ngộ mua cậu, lừa gạt tôi."