Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 63: Bôi thuốc




Sau khi về đến nhà, a di đúng lúc mang Trứu Trứu ra công viên đi dạo, đưa hai người ra cửa xong, Gia Ngộ ngay lập tức liền vọt vào nhà vệ sinh.

Đem toàn bộ quần áo cởi sạch, cô đứng ở trước gương, trên dưới trái phải kiểm tra tỉ mỉ một lần, dấu vết gì cũng không có phát hiện...Trừ bỏ chỗ xương bướm sau lưng có một mảng lớn xanh tím.

Đó là do cô trốn Thẩm Hành đụng vào tường.

Chạm vào một chút, rất đau.

Gia Ngộ an tâm một chút, rồi lại nghĩ có nên chủ động nói với Mục Phách sự việc phát sinh hôm nay hay không?

Chính là ở khách sạn lâu như vậy, lý do thoái thác cũng không có sức thuyết phục, Mục Phách vẫn luôn coi Thẩm Hành là cái đinh trong mắt, nếu anh không tin thì làm sao bây giờ?

Không, Gia Ngộ rất nhanh lắc đầu phủ nhận khả năng này. Mục Phách nhất định sẽ tin lời cô nói, nhưng trong lòng cũng nhất định sẽ lưu lại một cái nút thắt, thậm chí sẽ đi tìm Thẩm Hành tính sổ.

Như vậy không được.

Thẩm Hành chính là cố ý. Hắn muốn chọc tức Mục Phách ở thời điểm mấu chốt, bức Mục Phách đi tìm hắn, sau đó cho người ta hạ bộ, tốt nhất là đem Mục Phách làm cho thân bại danh liệt, Tây ngạn cái gì, Bốn mùa cái gì, toàn bộ phá nát hết.

Gia Ngộ thầm mắng một tiếng Thẩm Hành hắn khẳng định biết cô sẽ rối rắm, cho nên mới nghĩ dùng biện pháp thử thách sự tin tưởng này đến ly gián quan hệ của cô và Mục Phách.

Điểm duy nhất hắn không đắc thủ được, sợ chỉ là trên đường hắn suy nghĩ lại mà sợ không thượng cô.

Một trận rét lạnh.

Gia Ngộ nhất thời cảm thấy cả người đều phát ngứa, lập tức tắm rửa, chờ sau khi tắm xong nhìn thời gian cũng không sai biệt lắm đến giờ Mục Phách tan tầm.

"Nha."

Là thanh âm của Trứu Trứu.

Gia Ngộ bao tóc ướt ra khỏi phòng, lại thấy Trứu Trứu đang được Mục Phách ôm, cô ngẩn ra, "Hôm nay anh về thật sớm."

Mục Phách cười: "Không phải em muốn ăn canh sao? Mua củ sen cùng với xương sườn, lát nữa sẽ làm cho em ăn."

Gia Ngộ vừa nhìn thấy Mục Phách cười, chóp mũi liền chua đến không chịu được. Muốn nói vài phút trước cô còn rối rắm muốn cùng Mục Phách nói chuyện kia hay không, nhưng vừa nhìn thấy Mục Phách thì trong đầu cô ý nghĩ gì cũng đều không có, chỉ nghĩ tiến lên ôm lấy anh, nói với anh Thẩm Hành là tên khốn kiếp, nói với anh thật ra cô sợ muốn chết.

Đáng tiếc a di cùng Trứu Trứu vẫn còn ở đây.

Cô vội vàng cúi đầu, "Nga, vậy em đi thay quần áo trước."

Vừa vào phòng nước mắt liền rơi xuống.

Trừ khi bởi vì làm tình sảng đến rớt nước mắt thì đã rất lâu Gia Ngộ không khóc. Một lần gần nhất vẫn là một đêm vào mấy tháng trước đó, bởi vì sợ hãi sinh đứa nhỏ, lại bởi vì sợ hãi Mục Phách sẽ cùng chính mình ly hôn, cảm xúc mẫn cảm đến muốn mệnh, cũng mất mặt đến muốn mệnh.

Nước mắt rơi xuống thành chuỗi, Mục Phách tiến vào phòng. Cẩn thận khóa lại cửa, anh đi đến phía sau Gia Ngộ, hỏi cô: "Khóc cái gì?"

Gia Ngộ cái gì cũng chưa nói, xoay người ôm lấy eo của Mục Phách, nước mắt toàn bộ cọ trên áo sơ mi của anh.

Mục Phách cũng không nói gì mà ôm lại cô, ôn nhu vỗ đầu của cô, ánh mắt dừng trên sàn nhà, u tĩnh thâm thúy.

Sau khi đi theo Gia Ngộ về nhà, anh ở dưới lầu đứng hơn một giờ. Một giờ này, anh vẫn luôn tự hỏi mấy vấn đề.

Trong nháy mắt nhìn đến ảnh chụp kia, anh rốt cuộc vẫn bị hướng hôn đầu óc, trong đầu chỉ nghĩ một việc, nếu Thẩm Hành thật sự đối với Gia Ngộ làm gì đó thì anh làm sao bây giờ?

Anh không có khả năng bởi vì cái này mà từ bỏ Gia Ngộ, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng Gia Ngộ sẽ lấy lý do này cùng anh ly hôn -- lấy cá tính của Gia Ngộ, sẽ kkhoong cho phép cùng Thẩm Hành phát sinh quan hệ mà không có gánh nặng tâm lý cùng anh ở bên nhau.

Văn Gia Ngộ không cần Mục Phách --

Lời này chỉ là nghe, chính là ác mộng.

Trên đường đi khách sạn, Mục Phách tỉnh táo chút, biết Thẩm Hành vô cùng có khả năng là cố ý, mục đích chính là vì chọc giận anh. Nhưng một khắc nhìn thấy Gia Ngộ đi ra, lý trí của anh lại bay lên chín tầng mây.

Mặc kệ sự tình có phát sinh hay không, anh nhất định phải làm Thẩm Hành trả giá đại giới.

Cho đến khi Gia Ngộ dùng phương thức nhẹ nhàng để trả lời tin nhắn của anh.

Cho dù bị ủy khuất còn quan tâm đến cảm thụ của anh, không muốn làm anh lo lắng, cảm giác đau lòng vô biên vô hạn ập đến...

Một khắc đó, Mục Phách cảm thấy chính mình thật vô dụng.

Ngay cả quyền đi lên ôm cô anh cũng đều không có.

Gia Ngộ nỗ lực tạo ra cảnh thái bình giả tạo, nếu anh giáp mặt vạch trần bộ dạng chật vật của cô, đây không phải là hình ảnh cô muốn anh thấy.

Cho nên, nếu Gia Ngộ không muốn cho anh biết chuyện này, anh có phải cũng nên giả bộ cái gì cũng không biết hay không?

Bên chân đầy tàn thuốc, có a di dọn dẹp đi ngang qua, Mục Phách mới dừng lại động tác.

"Ngượng ngùng."

A di dọn dẹp đem tàn thuốc quét sạch sẽ, xem Mục Phách lớn lên đẹp mắt, lại có lễ phép, liền nói câu tiếng địa phương Bắc thành: "Hút thuốc không tốt cho thân thể, cậu hút ít thôi."

Mục Phách dừng lại, cười: "Cháu đã biết. cảm ơn dì."

Lại ngồi một mình một người trong chốc lát.

Mục Phách xa xa nhìn thấy Trứu Trứu cùng a di, tùy tay ném vào miệng một viên kẹo trị ho, sợ hương vị trên người quá nặng, anh cơi áo khoác ra, Trứu Trứu ở trên xe đẩy trừng mắt nhìn anh, cười rộ lên, mi mắt cong cong giống vầng trăng non.

Đôi mắt Trứu Trứu rất giống Gia Ngộ.

Đầu quả tim Mục Phách mềm thành một khối, đem áo khoác giao cho a di, "Dì đừng để Gia Ngộ ngửi được hương vị trên áo."

Anh bế Trứu Trứu lên, Trứu Trứu một tay đặt ở trên mặt anh, thực thần kỳ mang lại cho anh không ít sức lực.

...

Nước mắt toàn bộ rơi trên áo sơ mi, Gia Ngộ nâng mặt lên, hốc mắt hồng hồng giống con thỏ.

"Em khó chịu."

Mục Phách ngồi xuống, giúp cô đem nước mắt vừa chảy ra lau đi, "Vì cái gì khó chịu?"

"...Trước để em uống miếng nước đã."

Mục Phách lấy ly nước, dùng tay uy cho cô uống.

Uống nước xong, Gia Ngộ thoải mái hơn chút.

"Anh lại hôn hôn em."

Mục Phách nâng mặt của cô, hôn lên, một nụ hôn thanh tân sạch sẽ thoải mái, không mang theo một chút sắc tình.

Hôn xong, Gia Ngộ cảm thấy mỹ mãn, cô liếm liếm môi, "Hút thuốc?"

Vừa rồi ôm nhau cô đã ngửi thấy một tia mùi thuốc lá, nhưng trên người Mục Phách có mùi chanh thanh mát, cũng không khó chịu.

"Có việc phiền lòng nên anh hút mấy cây."

Nghĩ là công việc, Gia Ngộ xoa ấn đường của anh: "Đừng quá vất vả."

"Ân, hảo.:

Có trải chăn, sự tình liền dễ nói hơn nhiều.

Gia Ngộ ôm cổ Mục Phách, dùng tư thái làm nũng nói ngữ khí đúng đắn: "Em nói với anh một chuyện. Nhưng anh phải đồng ý với em nghe xong không thể xúc động, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, nếu không em sẽ không nói."

Mục Phách hô hấp nặng nề, anh gật đầu: "Anh đồng ý."

Không có bất cứ cái gì vô căn cứ, Gia Ngộ một năm một mười mà đem sự việc phát sinh cùng Thẩm Hành ngày hôm nay đều nói rõ ràng.

"...Thời điểm em đi, em đá phía dưới của hắn," Gia Ngộ chụp đầu gối, cường điệu, "Vô cùng dùng lực."

Những việc phía trước Mục Phách đều có thể tưởng tượng được, nghe xong toàn bộ, anh lại chỉ để ý đến Gia Ngộ bởi vì trốn Thẩm Hành mà đụng vào vách tường.

"Đem khăn tắm cởi ra."

"A? Trứu Trứu còn chưa ngủ đâu."

Mục Phách dí cái trán của cô, "Không phải em nói sau lưng bị bầm tím sao? Để anh nhìn xem."

"A! Đau." Gia Ngộ vuốt trán, có chút oán niệm, còn tưởng là muốn làm cái gì, kết quả là muốn xem cái khối xanh tím xấu xí ở sau lưng kia.

Cô đem khăn tắm cởi ra, ghé vào trên giường, nói giọng phiền muộn: "Anh xem đi."

Da thịt sau lưng trắng nõn tinh tế lại tự nhiên có một mảng xanh tím sâu cạn không đồng nhất thật lớn, Mục Phách cau mày sờ lên, "Có phải rất đau hay không?"

Này đến cùng là hoảng thành cái dạng gì mới không khống chế được sức lực?

"Một chút."

"Để anh bôi thuốc cho em."

Gia Ngộ nói tốt, rồi sau đó trong mắt hiện lên nghi hoặc, "Mục Phách, anh thật bình tĩnh."

"Chờ bôi thuốc xong, anh liền nói cho em biết vì cái gì."

Mà sau khi bôi thuốc xong, Mục Phách nuốt lời, sau một hồi động tay động chân mới bằng lòng nói cho Gia Ngộ vì cái gì.

- --

Tác giả: Sửa chủ ý, không ngược.

Vốn là muốn ngược cái tiểu đáng thương Mục Phách này nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.