côn th*t to lớn đem vách động cọ sát, toàn bộ mị thịt bị đẩy ra, dịch trắng bị đẩy ra cuốn vào, thanh âm dâm mĩ vang lên không ngừng. Đầu ngón tay Gia Ngộ bấu sâu vào da thịt Mục Phách, không cẩn thận cào một chút sẽ hiện lên vài đường đỏ thẫm.
Mục Phách vùi đầu giữa hai bầu vú, ngậm chặt nãi tiêm sưng to, cái mông cũng chuyển động không ngừng, vội vàng đâm vào, đem hoa tâm đỉnh đến lan tràn.
"A...lại, lại nhanh lên."
Gia Ngộ cảm thấy dục vọng của chính mình so với trước khi mang thai ngày càng tăng lên. Chỉ nghĩ muốn Mục Phách dùng sức mà đi vào bên trong cô, chà đạp cô, đem thân thể hư không lấp đầy, tốt nhất là có thể tràn ra cả bên ngoài, như vậy cô mới có thể thỏa mãn.
"Như vậy có tính không nhanh?" Mục Phách càng cắm càng nhanh, "Có phải còn chưa đủ hay không? Ân?"
"A a a...Đủ rồi đủ rồi!"
Quá đủ va chạm sướng đến nỗi Gia Ngộ mất hồn mất vía, một bên tay của cô ôm chặt đầu của Mục Phách, một tay vuốt vẻ vú bên phải bị vắng vẻ. Sữa thật nhiều, như thế nào đều không thể lau sạch sẽ, khiến cho cả người đều ướt đẫm, cô khó chịu mà rên rỉ: "đầu v* hảo, thật ngứa..."
Nghe vậy, Mục Phách trực tiếp đem tay cô kéo ra, một ngụm ngậm lấy núm vú. Bởi vì động tác này quá lớn làm tăng lực đạo dương v*t cắm vào nơi sâu nhất của nộn huyệt. Nới đó chặt chẽ giống như lốc xoáy không ngừng xoay quanh, kích thích mã mắt. mút vào mã mắt, sướng đến nỗi làm cơ bắp của Mục Phách đều căng chặt.
Anh mất hồn mà "a" một tiếng.
Đem Gia Ngộ đều nghe được sắp phun nước, cô nắm lỗ tai Mục Phách, "Từ từ."
Mục Phách ngước mắt, dùng ánh mắt hỏi cô làm sao vậy.
"Em muốn ở trên."
"...Được."
Thay đổi vị trí, Gia Ngộ ngồi ở trên người Mục Phách, hai người liên hệ chặt chẽ nhất chính là căn cự vật cắm vào trong cơ thể cô.
Gia Ngộ mỗi lần chuyển động, cú liền nặng đến run run đứng thẳng, cô không thể không lấy tay đỡ lấy bầu vú. Hình ảnh như vậy lọt vào trong mắt của Mục Phách, cơ hồ muốn phiếm ra ánh lửa, anh đẩy mạnh phần hông, rất nặng cực nhanh, phối hợp thượng giai, tính ái cũng đạt đến đỉnh cực lạc.
"A...Muốn muốn tới a..."
Mục Phách nghe xong, bỗng nhiên duỗi tay ôm eo của Gia Ngộ, hai bên ngực kề sát, anh hung hăng mà hôn lấy môi cô, eo chợt chặt lại!
Tinh dịch tưới làm cho Gia Ngộ căng đến mức cẳng chân đạp loạn, cô thở dài một tiếng, liền mềm nhũn xuống.
Sau khi phóng xuất tinh dịch, Mục Phách thở gấp mà nhìn trần nhà, anh nghe được Gia Ngộ nhỏ giọng nói gì đó, không nghe rõ, liền hỏi lại cô.
"Em nói...Mệt mỏi quá."
Cao trào lần thứ hai, giống như mất nước, tránh khỏi ôm ấp của Mục Phách, Gia Ngộ mệt đến mức hướng bên cạnh nằm xuống. côn th*t trừu hơn nửa căn đi ra ngoài, còn thừa một tiểu tiệt, quy đầu đỉnh ở cửa huyệt, phun ra giọt tinh dịch cuối cùng.
"Ở trên là sẽ mệt." Mục Phách lấy giấy ở tủ đầu giường chà lau hạ thể chính mình cùng Gia Ngộ, lau được một nửa, anh từ bỏ.
Bởi vì anh đã bắn một lần, anh ngược lại càng có tinh thần.
Nhấc mông của Gia Ngộ, anh từ phía sau chậm rãi đâm vào, lấy tán tỉnh, dùng mông dán lên sống lưng của cô: "Thoải mái không?"
Gia Ngộ mồ hôi chảy ròng ròng, tiếng như tơ: "Ân..."
"Chúng ta lại làm một lần nữa được không?"
Gia Ngộ vẫn là gật đầu: "Ân..."
"Nắm chặt."
Gia Ngộ nghe lời mà nắm chặt khăn trải giường, cơ hồ đứng không vững, nàng phóng thân kêu lên: "Ân a..."
Tùy theo mà đến, là khôi phục gắng gượng côn th*t.
Thọc vào rút ra so với lần trước đó còn hung ác hơn một chút, lại mang lại càng nhiều khoái cảm.
Gia Ngộ cảm nhận được rõ ràng vú cọ sát ở trên chăn đơn đau đớn cùng tê dại, phía trước phía sau, giống như có bút lông cọ sát trên mặt, muỗn nhẫn nại nhưng khống chế không được mà phát ra tiếng "ưm".
Mục Phách thẳng lưng, bắt lấy cái mông vểnh lên, điên cuồng tiến lên, trên lông mi đọng một giọt mồ hôi, chớp mắt liền rơi xuống. Đùa giỡn mông thịt đầy đặn, giống như đất dẻo cao su, anh tấm tắc bảo lạ: "Như thế nào chặt như vậy?"
Gia Ngộ rầm rì mà kêu: "Chặt như vậy không phải anh càng thích sao?"
"Đúng vậy, thích."
Sau khi qua lại một trăm cái, tễ ở đường đi, côn th*t trừu động kịch liệt, Mục Phách biết anh sắp bắn, đột nhiên rút ra côn th*t, tùy tiện mà ôm Gia Ngộ lên giường, hai người mặt đối mặt, sau đó lại một lần nữa đâm côn th*t vào --
Hai cái đùi Gia Ngộ gấp ở trước ngực, chân liền gác trên vai của Mục Phách, cô cắn gối đầu, hoa môi mẫn cảm mà kẹp chặt lại một cái!
Một đợt lại một đợt nhiệt dịch song song phun trào, thân hình cương cứng mà ôm chặt, Mục Phách hôn lên nước mắt trên khóe mắt của Gia Ngộ.
Nói: "Kỷ niệm một năm vui vẻ."
*
Từ sau khi trở về từ núi Tú Bình, Gia Ngộ lại quay về quan tâm chăm sóc Trứu Trứu ăn ngủ.
Gần đây khách sạn hình như gặp chuyện lớn gì đó, rất nhiều lần Gia Ngộ đang ngủ đều có thể nghe thấy tiếng Mục Phách gọi điện thoại ở ban công.
Cô đối với những việc này dốt đặc cán mai, nhớ đến quẻ sâm ở chùa miếu, trong lòng bất an, liền gọi điện thoại cho Văn Trọng.
Nhưu là cảm thấy con gái lớn không thể giữ trong nhà, Văn Trọng nghe xong cười vài tiếng mới nói: "Tiểu tử Thẩm Gia kia cùng hắn đấu thấu tranh miếng đất ở Tây ngạn."
Tiểu tử Thẩm gia...không phải là Thẩm Hành sao?
Ý thức được xưng hô của Văn Trọng có biến hóa, Gia Ngộ vội hỏi: " Thẩm Hành là cố ý?"
"Con nói xem? Tuổi còn trẻ, còn chưa đứng vững trên gót chân của mình đã muốn tranh nhau ăn miếng bánh nướng lớn, chậc." Văn Trọng hẳn là đang uống gì đó, âm thanh mát lạnh, "Nhưng mà muốn ba nói thì vẫn là con gái của ba vẫn là tìm người kết hôn."
Trong lòng Gia Ngộ lộp bộp một chút, "Ba có ý gì?"
Văn Trọng vẫn là câu nói kia: "Con nói đi?"