Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 34: Thiện biến




Mục Phách theo bản năng nhìn về phía Gia Ngộ.

Gia Ngộ vừa vặn cũng đang nhìn anh, hai người tầm mắt giao nhau, cô không tiếng động mà hướng Mục Phách nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Vì thế Mục Phách thở ra một hơi, đi tới, không ngồi xuống, nói với Diêu Uyển: “Thật trùng hợp.”

Diểu Uyển hai mắt mờ mịt, không thể tin mà quay lại nhìn Mục Phách và Gia Ngộ, ngữ điệu thấp đến mức như tự nói với chính mình nghe: “Hai người các cậu, sao có thể…”

Mục Phách lo lắng Diêu Uyển nói ra lời gì đó không nên nói, anh không nghĩ ngợi mà rũ mắt dắt tay Gia Ngộ: “Bọn mình kết hôn rồi.”

Gia Ngộ bình tĩnh, cũng gật đầu theo: “Tháng chín năm ngoái.”

“…Mục Phách,” Diêu Uyển môi trắng bệch, nỗ lực không để thanh âm của chính mình run rẩy, “Cậu cùng mình ra ngoài nói chuyện riêng được không?”

Gia Ngộ đột ngột siết chặt tay Mục Phách, mà Diêu Uyển lại thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Mục Phách thác môi, hỏi: “…Anh đi ra ngoài xử lý một chút?”

“Anh đi đi.”

Được sự cho phép của Gia Ngộ, Mục Phách lúc này mới đi ra ngoài.

Gia Ngộ một lần nữa ngồi xuống, biểu tình hoảng hốt, cô không biết bản thân bị làm sao, trong lòng không quá thoải mái. Nhưng cảm xúc này không duy trì bai lâu liền bị Viện Viện bát quái đánh gãy.

“Mục Phách này so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều đi? Khó trách cậu coi trọng anh ấy."

Gia Ngộ không biết có nghe vào hay không, chỉ lung tung gật đầu.

“Bất quá Diêu Uyển có quan hệ gì với anh ấy sao? Như thế nào lại có sắc mặt như một phó quả phụ vậy?”

Lần này Gia Ngộ lại không có phản ứng.

Mà Viện Viện cũng không cần Gia Ngộ phản ứng cái gì, cô ấy tiếp tục suy đoán: “Chắc không phải là mối tình đầu chứ!”

Mấy chữ mối tình đầu nói ra, lông mày Gia Ngộ thình lình nhảy dựng lên, cô lập tức phủ nhận: “Không phải!” Tiện nhớ tới gì đó, cô nói, “Diêu Uyển trước đây từng theo đuổi Mục Phách.”

Viện Viện hít hà một hơi: “Này cũng quá trùng hợp đi.”

Gia Ngộ như là không nghe được cô ấy cảm khái, chỉ nhìn về phía ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, thời tiết tuyết rơi như vậy, hai người họ đều không mặc nhiều lắm.

Thẩm Hành ngồi đối diện thảnh thơi mà uống một ngụm cà phê, một tầng sương mù mỏng che đi mắt kính cũng che khuất đi tâm tư của hắn.

Diêu Uyển đã đi trước, thậm chí còn quên chào Thẩm Hành.

Nhìn theo cô gái lên xe rời đi, Mục Phách đi vào quán cà phê, âm nhạc leng keng hai tiếng vang lên, anh đạp thanh đi tới, khom lưng cúi xuống người Gia Ngộ, không nói lời vô nghĩa liền dắt tay cô.

“Bên ngoài rất lạnh.”

Gia Ngộ tâm trạng rối loạn lung tung đột nhiên bình ổn lại. Cô hừ ra một tiếng nho nhỏ, điều chỉnh khăn quàng cổ rồi đứng lên, đối với hai ngươi còn lại nói: “Chúng mình về trước.”

“Hắc!”

Viện Viện gọi bọn họ lại, nhìn Mục Phách rồi lại chỉ mình, “Mục đại sư ca, em là bạn tốt nhất của Gia Ngộ, chào anh!”

Mục Phách cười, khẽ gật đầu: “Viện Viện, chào em.”

Tiểu phu thê mới vừa đi ra khỏi quán cà phê, Viện Viện liền ôm ngực, hoa si nói: “Mình hiện tại hoàn toàn có thể lý giải quyết định của Gia Ngộ, thật là cực phẩm!”

Thẩm Hành phong độ đến mức nào cũng không nhịn được nói một tiếng.

“Nông cạn.”

Viện Viện không thèm để ý, trừng mắt nhìn bóng lưng hắn tời đi: “Trả tiền xong rồi hẵng đi!”

Thẩm Hành: “…”

Gia Ngộ rốt cuộc minh bạch lúc trước cô cùng Thẩm Hành ăn cơm, tâm tình muốn nói lại thôi của Mục Phách.

“Sau khi kết hôn không can thiệp vào chuyện của nhau.”

Đây là cô từng nói.

Nhưng hiện tại cô lại phi thường muốn hỏi Mục Phách, anh cùng với Diêu Uyển đã nói chuyện gì.

Trong xe trầm mặc một đoạn thời gian thật dài.

“Anh nhớ bác sĩ đã nói qua,” Mục Phách điều khiển tay lái, “Thời điểm phụ nữ mang thai rất dễ dàng đa sầu đa cảm, cảm xúc dao động rất lớn, trượng phu cần quan tâm nhiều hơn bình thường.”

Gia Ngộ nghe được phát ngốc, không biết như thế nào liền chuyển tới đề tài này.

“Cho nên,” Mục Phách tiếp tục nói, “Gia Ngộ muốn hỏi Mục Phách cái gì, Mục Phách đều rất vui lòng giải đáp.”

Mặt Gia Ngộ đỏ lên: “Em mới không có muốn hỏi anh cái vấn đề gì…”

Cô chột dạ mà cúi đầu nghịch nghịch ngón tay, “…Nhưng mà thai phụ trừ bỏ đa sầu đa cảm, còn đặc biệt thiện biến…Liền tỷ như nói, em vốn dĩ vừa rồi không muốn hỏi chuyện gì, hiện tại liền không thể hiểu được mà lại muốn hỏi.”

Mục Phách giảo hoạt cười nói: “Xem ra anh phải nhanh một chút thích ứng mới được, em nói đúng không?”

Nhìn mặt Mục Phách, Gia Ngộ cảm thấy chính mình dường như thật sự thiện biến lên. Đối mặt Mục Phách như vậy, cô thế nhưng cái gì đều không nghĩ hỏi, chỉ nguyện ý tin tưởng anh vô điều kiện.

Nhung Mục Phách đã chủ động không hỏi tự đáp.

“Diêu Uyển trước kia từng giúp đỡ anh.” Anh nói.

***

Chương này ngắn thật.