Anh Nghe Gió Nam Thổi

Chương 22: Thích




Thẩm Hành không rên một tiếng mà cúp điện thoại, sau đó Gia Ngộ sờ sờ bụng, lại tiếp tục ngủ.

Thẳng đến khi tiếng tranh chấp bên ngoài làm cô thức giấc, cô mới xuống giường đi xem chuyện gì xảy ra.

"A di," Gia Ngộ đứng ở cửa phòng, "Dì đi phòng bếp đi."

Thẩm Hành đứng ở cửa, tầm mắt dừng ở trên bụng cô, chỗ đó vẫn bằng phẳng, không có nửa điểm nhô lên, hắn từ từ mà thở ra một hơi, trần thuật nói: "Cậu nói đùa."

Gia Ngộ không có lập tức trả lời hắn mà đi đến phòng khách ngồi xuống, an tĩnh mà lột vỏ quả quýt, "Lại đây ngồi."

Thẩm Hành theo lời cô bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, hắn lại lặp lại: "Cậu nói giỡn."

Gia Ngộ ngước mắt lên, khóe miệng mím lại, đây là biểu tình thể hiện cô nghiêm túc.

Cô nói: "Cậu biết tôi sẽ không lấy loại sự tình này ra nói đùa."

Thẩm Hành mí mắt phải đột nhiên nhảy dựng lên, hắn bắt lấy cánh tay Gia Ngộ, gần như nghiên răng nghiến lợi nói: "Văn Gia Ngộ, cậu sao có thể làm như vậy!"

"Tôi tại sao lại không thể?" Cánh tay bị hắn niết đau, Gia Ngộ cũng không nhăn mi một chút nào, "Có cần tôi nhắc nhở cậu lần nữa không? Mục Phách là chồng hợp pháp của tôi, tôi mang thai đứa nhỏ của anh ấy, đây không phải là điều bình thường sao?"

Thẩm Hành trừng mắt buột miệng thốt ra: "Cậu rõ ràng biết..."

Biết cái gì?

Thẩm Hành không tiếp tục nói nữa.

Lông mi Gia Ngộ run rẩy, cô quay mặt đi, kéo bàn tay hắn đang nắm tay cô, nói: "Tôi không biết."

"Cậu biết!"

Thẩm Hành gằn từng chữ một nói: "Văn Gia Ngộ, cậu biết tôi thích cậu."

"Phải không?" Như là đã sớm đoán được kết quả cho nên khi nghe được, đồng tử Gia Ngộ cũng không động chút nào, cô đem một múi quýt bỏ vào trong miệng, chậm rãi ăn xong mới đáp lại hắn.

"Chính là Thẩm Hành, tôi đã không thích cậu."

Thẩm Hành nhất thời cứng đờ, vẻ mặt không thể tin được.

"Cậu nói cái gì?"

Văn Gia Ngộ từng thích hắn? Sao hắn có thể không biết!

Cao tam năm ấy, Gia Ngộ bị Văn Trọng đưa đến Nam Thủy trấn, gặp phải tình huống khó khăn, cô không phải là không liên hệ với Thẩm Hành. Nhưng ngược lại, liên tục một tuần, cô không ngừng gọi điện, nhắn tin, phát bưu kiện... cho Thẩm Hành. Tất cả các phương thức đều thử một lần, chính là như đá chìm đáy biển, không có một chút tin tức phản hồi.

Gia Ngộ quen biết Thẩm Hành từ nhỏ, hắn đối với cô mà nói là bạn bè, cũng là thói quen. Nhiều năm qua làm bạn làm cô trở nên trì độn, mặc kệ hắn là ra hành động thân mật gì, cô cũng đều chỉ nghĩ hắn là bạn tốt nhất của mình, ít nhất trước khi Văn gia gặp biến cố cô luôn nghĩ như vậy.

Sau khi Văn gia xảy ra chuyện, trước 2 ngày mới gọi điện qua video, đột nhiên hắn giống như cây bồ công anh bị gió thổi, không có cách nào tìm được, đó là lần đầu tiên Gia Ngộ đối với Thẩm Hành sinh ra loại tình cảm khác.

Cô bức thiết hy vọng hắn có thể nhanh chóng xuất hiện trước mặt cô, có thể giống như khi còn nhỏ vậy, hắn là anh hùng, anh dũng cứu cô khi cô bị người xấu bắt nạt, một bên bảo vệ cô ở trong ngực, một bên giơ gậy gộc lớn tiếng nói: "Có tôi ở đây, không ai có thể khi dễ Văn Gia Ngộ!"

Chính là hắn không xuất hiện.

Cô cho hắn thời gian một tuần, hắn vẫn không xuất hiện.

Vì thế chút tình cảm khác thường của cô dành cho hắn cũng theo thời gian mà chậm rãi tiêu tan.

Sau khi bình tĩnh lại, thật ra Gia Ngộ cũng có thể lý giải tại sao Thẩm Hành không liên hệ với mình.

Hắn trừ bỏ là Thẩm Hành còn là con trai Thẩm gia.

Lúc ấy Văn Trọng bị người bày kế hãm hại, quan hệ sau lưng Văn gia lại liên quan đến nhiều người, hơi không chú ý là có thể dẫn lửa thiêu thân, không có ai nguyện ý vào thời điểm đó chọc vào một thân rắc rối.

Cùng Văn gia kết giao thân thiết không mang lại cho Thẩm gia bất kỳ lợi ích gì.

Có lẽ Thẩm Hành có vì cô đấu tranh cùng những người trong nhà, có lẽ Thẩm Hành cũng có suy nghĩ phương pháp để liên hệ với cô... Nhưng Gia Ngộ vẫn là không thể tránh né mà đối với hắn cảm thấy thất vọng.

Thế nên sau đó Thẩm Hành lại đi tìm cô, cô lựa chọn làm như không thấy, sau khi Văn gia thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, cô lựa chọn dường như không có việc gì.

Không biết là xuất phát từ áy náy, cảm giác "hữu tâm vô lực" hay vẫn là do xa cách nhau quá lâu làm cho hai người không có cách nào thành thật với nhau như trước, đối với bọn họ khoảng thời gian một năm đó, Thẩm Hành cũng chưa bao giờ chủ động đề cập đến.

Đem mọi chuyện làm như chưa từng xảy ra, cũng làm như một năm hai người xa cách đó với khó khăn của Văn gia không có liên quan với nhau, mọi việc qua đi Gia Ngộ và Thẩm Hành trong mắt mọi người vẫn là một đôi bạn thân –

Nhưng chỉ dừng ở mức bạn bè.

Muốn đi thêm một bước nữa là không có khả năng.

"Văn Gia Ngộ, cậu liền vì việc này cho nên không bao giờ cho tôi cơ hội nữa sao? Cậu có biết khi đó tôi mới bao nhiêu tuổi? Rất nhiêu việc không phải muốn tự làm là có thể làm được!"

"Đúng vậy, liền bởi vì điều này." Gia Ngộ gật đầu, tiếp tục trả lời vấn đề thứ hai: "Tôi biết."

Thẩm Hành nghe xong liền cười, cười đến đầy mặt trào phúng. Mệt cho hắn tự cho là thông minh, cho rằng Gia Ngộ là bởi vì EQ quá thấp nên không thể hiểu được tình cảm hắn đối với cô, cho rằng chỉ cần lại cố gắng đi về phía trước vài bước là hắn có thể nắm tay cô...

Năm ấy Văn gia xảy ra chuyện, hắn bị mạnh mẽ áp chế, trong nhà mọi người không cho hắn liên hệ với Gia Ngộ. Mười tám tuổi, hắn rốt cuộc vẫn là "tuổi trẻ khí thịnh", hắn căn bản không đem việc này để trong lòng, còn nghĩ chờ sau khi thành công lại tìm Gia Ngộ cũng không muộn, Gia Ngộ đến lúc đó khẳng định sẽ không trách cứ hắn.

Hắn chưa từng nghĩ một chút chậm trễ này làm cho quan hệ của hắn và Gia Ngộ không thể cứu vãn.

Ước chừng một năm.

Hắn không phải thánh nhân, ném cục đá lại không thấy có chút bọt nước, liền giận dỗi đến mức không muốn lại "mặt nóng dán mông lạnh". Lúc sau chẳng sợ lại hối hận, hắn cũng bởi vì vấn đề mặt mũi đều nhịn xuống.

Chờ đến khi gió êm sóng lặng, Văn gia không có việc gì, Gia Ngộ lại một lần nữa trở lại vị trí của cô, không cần người khác "quạt gió thêm củi", quan hệ của hai người tự nhiên khôi phục lại.

Vì thế Thẩm Hành còn từng đắc chí may mắn Gia Ngộ không để ý tiểu tiết, không trách hắn đi theo gia tộc chỉ lo thân mình, cũng không trách hắn lại tùy hứng tự phụ chỉ lo mặt mũi của mình.

Sau đó hắn cũng không dám chủ động nhắc đến sự việc hắn mất tích một năm đó, sợ Gia Ngộ bắt lấy việc này làm khó hắn.

Thẩm Hành nào đâu biết rằng, khi đó Gia Ngộ đã sớm "cầm được thì buông được", đơn phương cùng hắn nói hẹn gặp lại.

Chuyện tới nước này, hắn rốt cuộc hiểu rõ, dậm chân tại chỗ chỉ có một mình hắn mà người ngu xuẩn cũng chỉ có chính hắn mà thôi.

Thẩm Hành đi rồi.

Vừa lúc Gia Ngộ ăn xong quả quýt, cô vỗ vết trên tay, đứng dậy, vuốt cái bụng chưa nổi lên của mình, đi đến phòng bếp.

"A di, sự việc phát sinh hôm nay, dì cái gì cũng chưa nghe được."

A di thân hình cúi thấp, gật đầu gần như không thể phát hiện được, không có lên tiếng.

Gia Ngộ lười giải thích.

Cô hiện tại chỉ nghĩ đến uống canh móng heo của Mục Phách làm.