Anh, Ngã Rẽ Của Hạnh Phúc!!

Chương 8:CHAP 8




Một tháng sau, tình hình của bà cô đã tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ quyết định cho bà xuất viện, Nhiên Nhiên cảm giác lòng mình thanh thản hơn hẳn. Bước xuống quầy làm thủ tục xuất viện xong xuôi lại tình cờ gặp anh. Cả hai nhìn nhau giây lát rồi cùng nhau xuống hoa viên bệnh viện. Nhiên Nhiên nhìn qua anh, môi mím chặt

\-Ngày mai, em sẽ tới tập đoàn làm việc lại!!

\-Ừm, còn chuyện dọn qua ở với anh thì sao?

Nhiên Nhiên trầm ngâm giây lát, cả tháng nay cô luôn ở viện, hôm nào không ở viện thì cũng ở nhà. Cô không tìm được lí do để nói với ba mình nhưng cô cũng biết bây giờ cô là người của anh, điều nên làm cô vẫn phải làm

\-Em sẽ dọn tới nhưng mà. . .

\-Anh sẽ nói với ba, em đừng lo!!

\-Như vậy có ổn không?

\-Yên tâm đi!!

Nhiên Nhiên khẽ gật đầu cùng anh lên phòng thăm bà nội. Bà Nhiên Nhiên vừa trông thấy anh, ánh mắt liền sáng lên

\-Ây dô, sao cả mấy ngày nay không lên thăm ta vậy hả?

\-Con xin lỗi nội, tại con có việc bận nên. . .

\-Không sao, không sao. Tuổi trẻ nhiều việc mà!!

Mạc Kiên khẽ cười vuốt tay bà

\-Bà nội, con và Nhiên Nhiên đang yêu nhau. Tụi con muốn về sống chung nhưng mà tụi con sợ bác trai không đồng ý, nội có thể hay không làm đồng minh của tụi con!!

\-Ây, hai đứa đang yêu nhau sao? Thật là, để ta lo cho!!

Anh khẽ cười hôn nhẹ lên tay bà rồi nhìn lên Nhiên Nhiên. Cô bây giờ thật sự có quá nhiều suy nghĩ, cô phải nên làm gì đây? Cô biết anh yêu cô nhưng mà cô. . .Mím chặt môi, cô khẽ hít sâu như đánh mặc mình cho số phận. Số tiền cô nợ anh không phải nhỏ, cô nghĩ mình nên làm tròn trách nhiệm với anh.

Trở về nhà cùng bà nội, ông Tiểu vui vẻ đưa nội ngồi xuống ghế. Bà đưa mắt nhìn cô và anh rồi ho nhẹ

\-Nhiên Nhiên ta nghĩ con nên về nhà Gia Kiên sống, giúp nó mấy việc lặt vặt. Nhà ta nợ Mạc Kiên nhiều như vậy, con qua đó phụ giúp nó cũng tốt!!

Ba cô khẽ nhíu mày

\-Mẹ à, nam nữ ở chung nhà như vậy. . .

\-Ây dô, con sao lại lạc hậu như vậy. Lỡ có chắt thì về đây ta nuôi. Con lo cái gì không biết!!

\-Nhưng mà. . .

Mạc Kiên cúi người trước ông

\-Con xin bác cho phép Nhiên Nhiên qua ở với con. Con sẽ chịu trách nhiệm với mọi tổn thất từ cô ấy!!

Ông nhìn cô khẽ thở dài

\-Thôi được, nhưng mà số tiền đó ta nhất định sẽ trả!!

\-Ba à, con trả được cho anh ấy!!

Nhiên Nhiên nhìn ba mình khẳng định chắc nịch. Anh nhìn cô khẽ cười

\-Ba đồng ý rồi em lên sắp xếp đồ đi!! Anh sẽ thường xuyên đưa em về thăm nhà!!

\-Ừm!!

Nhiên Nhiên ngay sau đó liền sắp xếp đồ qua nhà anh. Ngồi trên xe cô chìm đắm trong vô vàn suy nghĩ, bất chợt cô vỗ vỗ vai anh

\-Mạc Kiên, dừng lại một chút!!

Mạc Kiên nhíu mày, đậu xe vào lề đường. Nhiên Nhiên bước xuống xe ghé vào một tiệm thuốc tây

\-Cho em một chai dầu gió. . .

\-Đây em, của em 15 ngàn!!

\-Ở đây mình có. . .có. . .

Nhân viên bán thuốc nhíu mày nhìn cô khó hiểu

\-Em nói có gì cơ?

\-Dạ. . .dạ. . .có. . . bao cao su không ạ??

\-À có, lần đầu mua hay sao mà lúng túng thế?

\-Dạ vâng. . .vợ chồng em mới cưới. . .

\-Được rồi, chị lấy loại tốt cho em nhé!!

\-Vâng chị!!

Đưa tay nhận lấy mấy thứ kia cô cho ngay vào trong giỏ sách. Bước lên xe, thấy anh nhìn mình cô liền đánh trống lảng

\-Em mua chai dầu gió thôi!!

\-Ừm, anh cũng chỉ muốn ngắm em chút thôi!!

Phóng xe về biệt thự, Nhiên Nhiên được anh đưa lên phòng. Sắp xếp đồ vào tủ xong xuôi cô liền xuống nhà làm đồ ăn tối. Mạc Kiên tắm rửa xong nhanh chóng xuống dưới nhà, thấy bóng dáng người con gái loay hoay trong bếp kia khiến tim anh khẽ đập.

Bước lại ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô mà hôn lên. Nhiên Nhiên khẽ rụt người lại sợ hãi

\-Anh tắm xong rồi sao??

\-Ừm, em nấu gì vậy?

Anh nhìn qua rồi cùng phụ cô nấu. Khung cảnh này nhìn thật ấm áp và yên bình. Ăn xong anh liền nhìn cô

\-Anh bận chút việc, em dọn dẹp đi!! Anh lên lầu!!

\-Vâng.

Mạc Kiên bước lên phòng làm việc. Tâm trạng anh không mấy tốt vì anh nhìn ra những biểu hiện không mấy thoải mái của cô. Bước vào phòng, ánh mắt ấm áp ban nãy hoàn toàn biến mất thay vào đó là ánh mắt lạnh tanh. Nhìn vào màn hình máy tính, trên đó là một nơi đen tối đến tưởng trừng không có ánh sáng nào có thể lọt vào. Tiếng người bên đó vang lên

\-Chào đại ca!!

\-Ừm, gã đó sao rồi?

\-Sắp chịu không nổi rồi ạ!!

\-Thả đi, cảnh cáo lão ta lần sau nên biết người biết ta một chút. Bằng không cái giá chẳng dễ dàng như vậy đâu!!

\-Dạ vâng.

Tắt máy anh hạ người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau, môi khẽ nhếch lên

\-Đòi giành người từ tôi sao?

Lão ta chính là lão giám đốc DS lần trước ở quán bar. Một người như anh không đơn thuần với cái mác đại thiếu gia Trần Thị. Ẩn sâu trong đó là sự man dợ đến không tin nổi.

Quay lại với công việc, nhìn sơ một lát anh liền thở hắt mà giải quyết từng tệp tài liệu khác nhau. Anh không muốn về phòng sớm vì sợ cô không thoải mái, đợi cô ngủ anh về phòng cũng được. Chắc có lẽ người con gái ấy không hề biết rằng cô chính là đặc ân duy nhất của anh.