Cả hai chung sống hòa thuận với nhau trong suốt một khoảng thời gian dài. Nhiên Nhiên đôi lúc có chút khó chịu với anh nhưng rồi cũng không trách móc anh quá nhiều.
Chỉ là Mạc Kiên dạo gần đây càng cảm nhận rõ sự khác lạ trong tâm tưởng. Đôi lúc anh cứ mơ màng về một thứ gì đó rất mờ ảo. Lâu lâu lại xuất hiện hình ảnh cô trong tâm tưởng, điều này thật sự khiến anh không mấy thoải mái. Chính vì điều đó mà càng lúc anh càng muốn dứt ra khỏi cô, bắt đầu khó chịu và gay gắt với cô.
Nhiên Nhiên hôm nay về sớm nên bước vào bếp làm đồ ăn cho cả nhà. Nhưng khi anh về lại chẳng thèm quan tâm tới cô khiến cô khó hiểu
-Anh làm sao vậy?
-Không sao!!
Vừa nói anh vừa bước thẳng lên lầu. Bàn cơm của cô bị anh quăng ra sau đầu như không hề tồn tại. Nhiên Nhiên khó hiểu liền chạy theo anh lên phòng như muốn nói chuyện rõ ràng cùng anh
-Mạc Kiên, rốt cuộc là anh bị làm sao?
-Chẳng sao cả, chán rồi!!
-Anh có ý gì?
Mạc Kiên đưa ánh mắt trống rỗng nhìn về phía cô. Anh đưa tay nâng cằm cô lên khẽ nhếch mép
-Chẳng phải tình nhân nào rồi cũng đến ngày chán trường sao? Tôi ngán cô rồi!!
Nhiên Nhiên ánh mắt đỏ hoe nhìn anh, môi cô giật giật vài cái, cô hít sâu khẽ gật đầu nhìn anh
-Vậy thì thôi, tôi cũng không muốn dính dáng tới cuộc đời anh nữa!!
Chớp mắt một cái, nước mắt cô đã chảy xuống. Nó như một mũi dao nhọn xén mạnh qua tim anh nhưng anh lại chẳng thể làm gì được. Đưa tay lau cho cô ư? Nhưng anh lấy tư cách gì làm điều đó.
Nhiên Nhiên quay người bỏ đi. Mạc Kiên thẩn thờ đứng chôn chân tại đó. Anh không muốn cô phiền tới cuộc sống của anh nữa nhưng sao cái cảm giác xé lòng này lại xuất hiện khi cô quay bước??
-JenLis tôi nên làm gì với cô đây?
Ngã người xuống giường, anh thẩn thờ đến không còn để tâm vào không gian và thời gian nữa. Giờ đón Bảo Bảo đã tới nhưng anh lại chẳng nhớ ra. Đến khi nghe tiếng chuông điện thoại anh mới ngồi dậy. Tên danh bạ là giáo viên chủ nhiệm của Bảo Bảo. Lúc này anh mới hoàn hồn mà bước xuống gara phóng xe tới trường Bảo Bảo.
Tới nơi đã thấy Nhiên Nhiên đang quỳ gối nói chuyện cùng con do cô đang mặc chiếc váy bó. Lâu lâu còn xoa đầu con mà cười híp mắt lại. Bảo Bảo thấy ba liền vui vẻ
-Aaa baba. . .Bảo Bảo và mẹ đây!!
-Ừm!!
Hai ánh mắt chạm nhau nhưng không lấy nổi một nụ cười. Bảo Bảo giật giật tay mẹ
-Mẹ, Bảo Bảo muốn cùng ba mẹ đi chơi giống như các bạn vậy!!
Cô nhìn anh rồi nhìn con. Mạc Kiên thấy ánh mắt háo hức của con cũng không nỡ từ chối đành gật đầu.
-Vậy đi thôi!!
Nhiên Nhiên nhìn anh khẽ cười, cô nắm tay con cùng đi. Hình ảnh gia đình ba người trong mắt người khác phải là hạnh phúc, đầm ấm nhưng lại chẳng ai nhìn thấy được tâm can của hai người lớn như đang bị ai đó cào xé.
Nhiên Nhiên cùng anh dẫn con tới một công viên gần đó. Nhìn con vui vẻ trên vòng xoay ngựa gỗ mà cả hai cũng nhẹ nhõm lên đôi chút.
-JenLis!!
-Hả?
-Sau này, nếu có thời gian tôi hi vọng em sẽ quay về thăm con!! Nó thật sự rất thích có mẹ ở bên!!
-Ừm, Mạc Kiên này.
-Hả?
-Anh không thể gọi em là Nhiên Nhiên sao?
-. . .xin lỗi. . .
Có gì đó khiến anh không thể thốt lên hai tiếng Nhiên Nhiên với cô. Cảm tưởng như anh đang làm mất đi thứ gì đó, nó khiến anh tạo ra một khoảng cách vô hình với cô.
Nhiên Nhiên đảo mắt giấu đi ý buồn. Cô đưa mắt nhìn về phía Bảo Bảo, khóe môi cũng vì thế mà cong lên một nụ cười buồn.
Cô cùng con chơi đủ thứ trò, nụ cười xuất hiện trên môi cô mỗi lúc một nhiều. Anh cũng vì thế mà liên tục nhìn về phía cô. Nụ cười của cô thật sự rất có ma lực khi thu hút trọn sự chú ý của anh.
Bảo Bảo nhìn về phía xe cá viên chiên híp mắt lại nhìn anh
-Baba con muốn ăn cá viên chiên!!
-Dầu mỡ nhiều lắm!!
-Nhưng con muốn. . .
Nhiên Nhiên nhìn anh khẽ thở dài
-Anh đừng khó tính với con như vậy.
-Được rồi, đợi ba!!
Nhiên Nhiên nháy mắt tinh nghịch cùng Bảo Bảo. Hai mẹ con thích thú nhìn nhau cười nói đủ thứ. Bất chợt Nhiên Nhiên nhận được một cuộc gọi. Cô bắt máy nghe vài điều từ người trợ lý thì Bảo Bảo lại theo thói tò mò của con nít mà nhìn về phía xe hàng đồ chơi bên đường. Nhóc con chớp chớp mắt rồi băng xuống đường.
Ánh sáng chớp mạnh khiến Nhiên Nhiên quay người lại. Bảo Bảo đứng giữ một luồng sáng lớn của chiếc xe tải mất thắng phía trước. Nhiên Nhiên mắt đỏ hoe theo bản năng của một người mẹ mà lao về phía cậu nhóc
-Bảo Bảo!!
*Đùng*
Mạc Kiên vừa quay lại đã thấy cảnh tượng Bảo Bảo bị cô đẩy lên lề đường nhưng cô lại nằm giữa một vũng máu. Tay vẫn siết chặt chiếc điện mà màn hình vẫn còn sáng đến chói mắt, đó là hình cưới của anh và cô. Từng viên cá viên rơi xuống đất, ánh mắt đỏ lại anh hét lớn chạy về phía cô mà hét lớn
-NHIÊN NHIÊN!!!!