Anh, Ngã Rẽ Của Hạnh Phúc!!

Chương 52






Trở về nhà, Mạc Kiên suy nghĩ rất nhiều. Anh thật chất chẳng biết nên làm gì. Oán hận cô sao? Anh không thể vì cơ bản anh chẳng nhớ gì cả. Đang suy tư bỗng cảm nhận được bàn tay đặt trên người mình

-Ba Ba. . .

-Sao vậy con?

-Ba à, có phải ba lấy cô Min Ri thì con sẽ có mẹ không?

-Sao vậy?

-Con muốn có mẹ như các bạn. . .

Mạc Kiên đau lòng ôm lấy con. Tay anh vuốt nhẹ tấm lưng con

-Ngoan, sau này cô Min Ri sẽ là mẹ của con, chịu không?

-Dạ chịu. . .

Anh hôn lên trán nhóc, bước xuống nhà cùng nhóc xem hoạt hình. Hai ba con đùa giỡn đủ trò trên sofa đến khi nhóc thấm mệt mà ngủ thiếp đi. Mạc Kiên yêu thương con mà bế con lên lầu cùng con ngủ.

Sáng hôm sau, anh tới tập đoàn. Nhìn qua một lát dưới đại sảnh anh nhíu mày khi đám nhân viên đang tụ tập to nhỏ đủ thứ chuyện. Khẽ ho nhẹ rồi bước lên phòng.

Hạ người xuống ghế, anh đan hai tay lên đầu suy nghĩ đắn đo cuối cùng nhấc máy gọi cho số máy trên danh thiếp. Phải, anh muốn hợp tác với cô, anh cảm nhận được tình yêu của cô dành cho con. Anh không nghĩ mình sẽ ích kỉ tách con rời khỏi mẹ ruột của nó.

Nhiên Nhiên sau khi nhận được cuộc gọi của anh liền cười khẩy

-Ngày tàn của anh, không quá chậm trễ đâu!!

Khẽ nhếch môi, cô nhanh chóng rời khỏi tập đoàn YB. Hẹn anh tới một nhà hàng gần đó mà bàn bạc sâu hơn.

Cả hai ngồi đối diện nhau trong bàn ăn. Hai phần bít tết được mang ra. Cô nhìn anh khẽ cười

-Anh ăn đi!!

-Ừm.

Nhiên Nhiên đưa dao lên cắt miếng bít tết. Tay còn lại dùng nĩa ghim miếng bò cho vào miệng. Cắt thêm vài miếng cô bất giác á lên một tiếng khiến anh nhíu mày nhìn tay cô đang rỉ máu

-Sao lại bất cẩn như vậy?

Mạc Kiên kéo tay cô trước mặt mình mà lấy giấy thấm máu đi. Khẽ thổi nhẹ anh cho phục vụ mang giúp mình một miếng băng cá nhân. Dán cho cô xong xuôi anh liền kéo phần cô qua bên mình mà cắt từng miếng nhỏ, cuối cùng đẩy qua cô

-Ăn đi!!

Cả quá trình Nhiên Nhiên luôn nhìn anh. Cảm giác ấm áp len lỏi trong tim khiến cô không muốn trôi đi cái khoảng khắc này. Cô nhớ một Mạc Kiên ấm áp, yêu thương cô. Tới bây giờ cô mới biết, cô vẫn khao khát tình yêu từ anh.

Về phía Mạc Kiên, sau tất cả mọi hành động. Anh khó hiểu khi nhận ra sự dịu dàng ân cần ban nãy của mình. Anh chẳng hiểu nổi lí do mình làm như vậy chỉ biết lúc đó anh thật sự rất lo lắng chỉ là cố tỏ ra mình bình thường.

-À, cảm ơn anh. . .

-Ừm.

Cả hai vừa ăn vừa bàn bạc đôi chút. Đến khi xong xuôi mới rời đi. Mạc Kiên nhìn bóng dáng cô đến khi cô bước lên xe phóng đi mới thu lại tầm nhìn. Cảm giác trong lòng anh chính là không nỡ, anh lấy điện thoại nhắn cho cô vài dòng tin

"Ngày mai, ghé tập đoàn tôi!!"

Ngay sau đó liền rời đi. Nhiên Nhiên nhận được tin nhắn của anh liền khẽ cười. Quăng điện thoại qua một bên cô tập trung lái xe về YB. Cô nên cho người làm lại bản thiết kế rồi. Đôi lúc cô tự đánh giá mình là một người phiền phức. Nhưng mặc kệ đi, cô có tiền mà. . .

Những ngày sau đó, cô liên tục tới tập đoàn anh để bàn bạc nhưng đa phần là những câu chuyện lảm nhảm của hai người. Bỗng chốc khoảng cách của cả hai thật gần. Hôm nay vẫn vậy, cô vừa bước lên lầu. Cánh cửa mở ra là lúc cô thấy anh cùng Min Ri đang ôm ấp. Thật chất cũng chỉ có mình Min Ri ôm anh. Mạc Kiên vừa trông thấy cô đã đứng dậy thoát khỏi vòng tay Min Ri

-Cô tới rồi? Vào đi!!

-À, ừa.

Lúc này Nhiên Nhiên mới nhớ ra mình và anh đang cùng hợp tác cái gì. Hơn hai tuần qua bên anh, cô quên hết mọi hận thù. Chẳng còn nghĩ đến việc trả thù gì nữa. . .mọi thứ đều quên sạch. Quả như người ta nói lí trí chẳng bao giờ thắng nổi con tim. Ánh mắt cô nhìn anh, đượm buồn có, mông lung có.

Ngồi xuống sofa nói chuyện một lát cô xin phép ra về. Mạc Kiên nhìn cô khẽ thở dài rồi quay qua Min Ri

-Tối nay có buổi tiệc của Tống Gia. Em đi cùng anh!!

-Vâng.

Nhiên Nhiên trở về tập đoàn YB. Cô thẩn thờ cả một buổi đến khi Vỹ Du bước vào

-JenLis?

-Ơ, dạ. . .em nghe. . .

-Em bị gì vậy?

-Dạ không, có chuyện gì sao anh?

-Ừm, em chuẩn bị đi. Tối nay cùng anh dự tiệc!!

-Vâng, vậy em xin phép về trước!!

Vỹ Du nhìn cô khó hiểu nhưng cũng gật đầu. Nhiên Nhiên bước xuống gara, mở cửa xe cô ngã người ra sau mà nhắt mắt lại. Chẳng còn tự chủ được bản thân nữa, nước mắt cô rơi xuống, lăn dài xuống hai bầu má

-Mạc Kiên. . .có phải nếu như em không nhớ lại. . .thì em sẽ chẳng phải đau lòng thế này?. . .

Tay cô ghì chặt vô lăng, ánh mắt khẽ mở nhìn xung quanh. Cô tự nhếch mép cười nhạo bản thân. Rốt cuộc cô chính là kẻ cô đơn nhất.