Hạ Trung nghe tiếng cô liền nhíu mày nhưng lại không mở cửa mà tiến ra ngoài tìm Mạc Kiên
\-Này, cậu nhốt Nhiên Nhiên?
\-Mặc kệ cô ta!! Cậu cũng biến đi!!
Hạ Trung nhíu máy đứng dậy vẻ mặt đầy đăm chiêu. Tới tận tối, Nhiên Nhiên sau khi ngất lịm đi thì đã tỉnh dậy đập mạnh cửa
\-Mạc Kiên. . .thả em ra. . .em sợ. . .híc. . .
Mạc Kiên bên ngoài đã ngủ từ lúc nào. Anh khẽ nhíu mày khi nghe tiếng của cô mà lật đật chạy vào bên trong mở toang cánh cửa ra. Nhìn thân ảnh nhỏ bé đang ngồi trên sàn lạnh lẽo khiến anh hoang mang
\-Nhiên Nhiên, em sao lại ở đây?
\-Em xin lỗi. . .Kiên. . .em sẽ không nói ly hôn nữa. . .tha cho em. . .Kiên. . .
\-Em nói gì vậy? Sao lại ly hôn??
\-Kiên. . .tha cho em. . .
\-Mẹ nó, đứa nào nhốt vợ tao?
Anh nhìn lũ đàn em khiến chúng hoảng sợ Nhiên Nhiên nhìn anh đầy kinh hãi
\-Là anh. . .Kiên. . .anh đừng hành hạ em rồi cuối cùng lại trưng ra bộ mặt ấy được không? Làm ơn!!
\-Anh hành hạ em? Em nói gì vậy?
Đầu anh đau đớn quằn quại, từng dây thần kinh một siết chặt lại khi nghe những lời cô nói. Anh bất lực ngã quỵ xuống khiến Nhiên Nhiên lo lắng chạy lại đỡ lấy anh
\-Kiên, anh sao vậy?
Mạc Kiên chỉ còn biết ôm đầu. Cảm giác đau điên loạn kéo anh liên hồi về quá khứ về việc anh hành hạ cô, nhưng anh thật sự chẳng biết gì cả. Anh ngất lịm đi trên tay cô khiến cô hoảng hốt
\-Kiên, anh tỉnh dậy đi!! KIÊN!!! Gọi bác sĩ cho tôi!!
Cô hét lớn nhìn anh nằm trên cánh tay mình. . .
Cùng lúc đó tại một quán bar lớn của thành phố. Trong căn phòng VIP với ba con người nhẹ nhàng cười khẩy. Không ai khác là Hạ Trung, Hạo Thiện và Hạ Viên. Hạ Trung lắc nhẹ ly rượu trên tay
\-Rốt cuộc hai người đã làm gì mà vợ chồng nhà nó lại loạn lên như vậy?
Hạo Thiện hít sâu điếu thuốc trên tay mà phả nhẹ ra làn khói thuốc trăng trắng
\-Tại sao phải nói với cậu? Nghe bảo cậu đang qua lại với em gái Mạc Kiên?
\-Không, vui đùa thôi. Nào chán sẽ đá!!
\-Thật là. . .
Hạ Viên lắc nhẹ ly rượu mà nhúp một ngụm. Ả ta bắt chéo chân liếc nhìn anh
\-Là thuốc điều khiển thần kinh. Nó sẽ khiến con người mất đi kiểm soát với những việc của mình!!
\-Không tồi nhưng hai người làm sao có thể cho hắn uống cái đó?
\-Tôi từng là giám đốc ở đó dĩ nhiên nhân viên ở đó tôi nắm trong lòng bàn tay!! Chỉ cần cọc tiền sẽ sẵn sàng giúp tôi thôi. Hủ cà phê đặc biệt đó được tôi gửi vào. . . thói quen hằng ngày của hắn hại hắn thôi!!
Hạ Trung nhếch mép cụng ly với hai người kia. Khóe môi cong lên nụ cười chế giễu với những suy nghĩ xa xăm.
Bước ra ngoài quán bar, Hạ Trung dự bước lên xe liền có một cô gái đứng chắn ngay cửa
\-Vui đùa sao?
\-Mạc Nghi? Sao em lại ở đây?
\-Tôi ở đây để xem bộ mặt thật của anh!! Hóa ra anh là kẻ đứng sau mọi thứ?
\-Nghe anh nói đã, em nên biết vị trí Nhất Long rất lớn!! Anh có được nó sẽ cho em cuộc sống như tiên!!
\-Chúng ta nên vui đùa thì hơn!! Chia tay đi, muốn sung sướng tôi nghĩ anh nên tự tận hưởng đi!! Tôi chẳng có lí do gì phải giành giật với anh hai mình cả!!
\-Nghi. . .
Mạc Nghi bỏ đi khiến tâm tình Hạ Trung rơi vào bế tắc. Tình cảm anh giành cho Mạc Nghi là thật, ban nãy chỉ là cách chống chế với hai người kia. Ai ngờ lại lọt vào tai cô.
Nhiên Nhiên đứng nghe vị bác sĩ nói về bệnh tình của anh mà cô như đứng không vững nữa. Cô muốn điên loạn tìm ra kẻ hãm hại anh, cô muốn dùng tay mình mà giết chết kẻ đó. Vị bác sĩ nhìn cô khẽ lên tiếng
\-Cô có nhớ dạo gần đây anh ấy ăn uống có gì khác không?
\-Có gì khác sao? Không có, khẩu phần ăn của anh ấy và tôi giống nhau!!
\-Cô nhớ kĩ đi!! Trước mắt phải cho anh ấy dừng lại thứ anh ấy nạp vào mà có chất ức chế thần kinh!!
Vị bác sĩ bỏ đi để cô đứng trân ở đấy. Từ phía sau lưng cô bỗng dưng vang lên tiếng. Hạ Trung hai tay cho vào túi tiến lại phía cô
\-Cà phê thì sao?
\-Cà phê?
\-Ừm, cậu thử cho bác sĩ kiểm tra nó đi!!
Nói rồi Hạ Trung quay lưng bỏ đi. Trên khóe môi là nụ cười mãn nguyện. Nhiên Nhiên lúc này mới nhớ ra, khẩu phần ăn của anh và cô đều giống duy chỉ có cà phê là khác.
Ngay sau khi kiểm nhiệm cà phê. Quả là trong cà phê có chứa thuốc. Nhiên Nhiên mở khẽ cửa bước vào nhìn anh đang nằm trên giường, tay siết chặt tay anh thầm cầu nguyện. Chỉ một chút nữa thôi là cô buông tay anh rồi, tự dưng cô cảm giác mình rất có lỗi với anh
\-Mạc Kiên, anh mau tỉnh dậy!! Em xin lỗi mà. . .
Tay Mạc Kiên khẽ nhúch nhích, mắt anh dần hé mở. Trận đau đầu bất chợt ùa lại một lần nữa khiến anh rụt tay khỏi tay cô mà ôm chặt đầu mình. Nhiên Nhiên hoảng hốt ôm lấy anh
\-Mạc Kiên. . .đừng làm em sợ mà!! Gọi bác sĩ vào đây cho tôi!!