Mạc Kiên thở hắt bước lên lầu nhìn người con gái nhỏ nhắn đang ngủ trên giường
"Tiểu Nhiên Nhiên, anh nhất định không để em chịu uất ức đâu, bằng mọi giá anh sẽ khiến kẻ làm em đau khổ phải thống lãnh gấp trăm lần!!"
Tiến lại giường, anh nhẹ nhàng ôm từ phía sau cô mà tìm đến mùi hương quen thuộc mà nhắm mắt lại tận hưởng sự yên bình. Hơn 3 giờ chiều, Nhiên Nhiên nhíu mày cựa người thoát khỏi dây leo mang tên Trần Mạc Kiên kia
\-Ưm. . .anh. . .đói quá. . .
\-Dậy rồi sao? Nhưng anh còn muốn ngủ!!
\-Ưm. . .em đói. . .anh dậy đi mà~
Mạc Kiên dụi mắt ngồi dậy hôn lên trán cô rồi mệt mỏi xuống nhà. Loay hoay với đủ trò trong bếp cũng ra được bàn ăn đủ dinh dưỡng cho cô
\-Nhiên Nhiên, hôm nay cùng anh tới Hắc Đạo!!
\-Vâng.
Tối hôm ấy, anh chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất nhìn lũ đàn em ở phía dưới
\-Truy lùng cho ra tên đó, nếu không tụi bay đừng về đây nữa!!
Hạ Trung đưa tay lên khẽ vuốt vành tai mình mà nhíu mày
\-Để tôi lo chuyện đó cho!!
\-Cứ để anh ấy lo đi!!
Tiếng Mạc Nghi vang lên trong bóng tối cũng khiến lũ đàn em khiếp lạnh cúi đầu
\-Chị Ba!!
Mạc Nghi rất ít khi tới đây và dĩ nhiên vị trí Tam Long kia không ai khác là cô. Bước lên vị trí của mình, ánh mắt cô không mấy biến đổi mà nhìn người anh của mình
\-Tin tưởng Hạ Trung đi!!
\-Được, vậy tôi giao cho cậu!!
\-Được thôi!!
Anh đứng dậy lôi Nhiên Nhiên đi. Đến bậc thềm cuối cùng liền nhíu mày
\-Mạc Nghi, đi theo anh!!
Mạc Nghi nhướn vai đi cùng Mạc Kiên và Nhiên Nhiên ra ngoài. Hạ Trung lúc này ánh mắt liền sắc lại quét qua lũ đàn em phía dưới và nhếch mép ngã người ra sau ghế.
Mạc Kiên lái xe nhìn qua kính chiếu hậu mà liếc xéo Mạc Nghi
\-Em sao lại tới đây?
\-Này, em dù sao cũng là chị Ba nha!!
\-Tốt nhất đừng tới, em chỉ được võ miệng ngoài ra cũng chỉ là người vướng tay vướng chân!!
\-Anh Hai. . .em đâu vô dụng như vậy. . .
\-Em và Hạ Trung quyết định tới với nhau sao?
\-Hay ta, sao anh biết nhanh vậy?
\-Tụi đàn em trước cổng bàn tán khá xôm đấy!!
Mạc Nghi nhìn cô bĩu môi
\-Em cũng tới tuổi yêu rồi chứ bộ!!
\-Được rồi, ai chứ Hạ Trung thì anh rất yên tâm!! Hạnh phúc đấy nhóc con!!
\-Sẽ hơn anh và chị dâu, hehe
Mặt mày Mạc Kiên mới vui vẻ một chút liền bị con em này làm cho xám xịt lại
\-Em có muốn anh ném em xuống đường không?
\-Anh dám không? Nói cho anh biết em đường đường là thiên kim tiểu thư nhà họ Trần, cọng lông của em mà sứt mẻ thì anh liệu hồn với lão Trần!!
\*Két\*
\-Vậy xuống đi, thiên kim tiểu thư!!
\-Yaaa anh đúng là tên tàu hủ thúi mà!!
Nhiên Nhiên chỉ ngồi nghe hai người họ đối thoại mà cũng phải bật cười với độ trẻ con quá đáng này của hai anh em họ Trần.
Cả hai quay lại công việc của tập đoàn ngay sau đó. Nhiên Nhiên vui vẻ xuống sảnh khu pha chế mà pha giúp Mạc Kiên ly cà phê nóng như mọi ngày. Ly cà phê nghi ngút khói được đặt lên bàn khiến anh khẽ cười
\-Cà phê vợ pha là tuyệt vời nhất!!
\-Anh chỉ giỏi nịnh bợ!!
\-Không hề nha, mùi vị rất chứa đựng tình yêu đó!!
Vừa nói Mạc Kiên vừa nhúp ly cà phê mà tự thỏa mãn. Nhiên Nhiên bật cười tiến lại bàn làm việc, một lúc sau liền đưa tài liệu qua cho anh
\-Mạc Kiên, xem ký duyệt giúp em!!
\-Ừm, đây cho anh!!
Xong xuôi anh đưa lại cho cô
\-Em mang xuống phòng kế toán xem lại các khoản phí đi!!
\-Vâng!!
Nhiên Nhiên mang tệp tài liệu xuống phòng kế toán kiểm tra. Trưởng phòng kế toán là một người trung niên. Ông thấy cô liền vui vẻ cúi chào. Nhiên Nhiên lễ phép cúi đầu chào lại ông rồi đưa ông bản giấy tờ. Cả hai giải quyết xong các khoản phí cô liền gật gù bước lên phòng tìm anh
\-Mạc Kiên. . .anh sao vậy?
Mạc Kiên cặp mắt đỏ hoe, sắc lạnh, hai tay anh siết thành quyền nhìn cô đầy giận dữ
\-Em đi đâu?
\-Anh sao vậy?. . .em. . .em xuống phòng kế toán mà. . .
\-Phòng kế toán sao? Là lão trưởng phòng kia sao?
Anh đứng dậy tiến về phía cô. Ánh mắt giận dữ của anh khiến cô sợ hãi lùi về sau
\-Kiên, anh sao vậy?
Mạc Kiên ép sát cô vào tường, tay bóp lấy cằm cô mà riết mạnh
\-Nói, em đi ngoại tình với hắn ta đúng không?
\-Em không có. . .Kiên. . .anh sao vậy. . . ặc. . .đau em. . .Kiên. . .
Tay anh lực đạo vẫn đều đều thậm chí có đôi phần mạnh hơn mà bóp chặt
\-Lão ta có gì hơn tôi, HẢ???
\-Kiên. . .em không có. . .Kiên. . .
\-Loại đàn bà lăn lòn!!
Anh hất hất mạnh tay khiến Nhiên Nhiên ngã người xuống sàn đá. Cô vừa nghe cái gì vậy? Anh vừa nói cô là gì cơ?
Vẫn đang trong mớ suy nghĩ bồng bông thì cảm giác ở tay đau điếng. Mũi giày anh đạp lên bàn tay cô mà nghiến xuống
\-Em đừng có mơ mà thoát khỏi tay tôi, đừng nghĩ tới người đàn ông khác ngoài tôi!!
Cô uất ức khóc nghẹn. Nước mắt ứa ra cũng không đủ rửa sạch sự tức tưởi ngay lúc này của cô.