Ánh Nắng Ban Mai

Chương 5




6 giờ sáng

Cô đã tỉnh dậy nhưng còn ai kia vẫn đang cuộn tròn bên trong chiếc chăn. Thấy vậy, Hạ vũ liền lên tiếng gọi

"An Cảnh Nghi, thức dậy mau. Trễ học rồi"

"Cho tớ ngủ thêm 5 phút nữa. Chỉ 5 phút nữa thôi" Nàng lờ mờ nói trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh

Hạ Vũ bỏ vào nhà vệ sinh thay đồ mặc cho con người lười nhát kia vẫn còn ngáy ngủ. Khi cô bước ra đã là nửa tiếng sau nhưng nàng vẫn còn ngủ

"An Cảnh Heo, 8 giờ rồi. Dậy, dậy mau lên" Hạ Vũ lớn giọng mà gọi

"Tám, tám giờ" Nàng lật đật ngồi dậy lao vào nhà vệ sinh còn không quên buông lời càu nhàu nhưng không hề để ý đồng hồ chỉ mới điểm 6 giờ 30 phút

"Sao cậu không gọi tớ dậy. Chết tớ rồi"

Hôm nay lớp A có tiết thực hành ném lựu đạn giả định ở thao trường. Cả lớp phải mặc quân phục để thuận tiện cho tiết học. Mỗi người đều phải thực hiện động tác ném lựu đạn. Và những trái lựu đạn đó tuy có kích thước như trái lựu đạn thật nhưng bên trong không có thuốc kích nổ. Chính vì vậy, nó sẽ không gây hại đến tính mạng. Mọi người đều lần lượt ném, cô cũng đã hoàn thành lượt ném của mình. Bây giờ, đến lượt ném của An Cảnh Nghi. Nàng tiến lên thật xa để giữ khoảng cách an toàn cho các bạn trong lớp. Tiếp đến, tay cầm quả lựu đạn lên. Hạ Vũ luôn dõi theo nàng trong suốt quá trình đó nhưng bất chợt cô cảm nhận được sự bất thường mà lao lên. Lúc này, cô mới có thể nhìn rõ quả lựu đạn trong tay nàng

"An Cảnh Nghi, mau ném quả lựu đạn đi. Nhanh lên" Cô vừa hét vừa lao đến bên nàng bằng hết sức bình sinh



Nàng chưa kịp định thần đã bị Hạ Vũ giật lấy quả lựu đạn trong tay ném đi thật xa, rồi nắm tay nàng chạy về hướng ngược lại. Một tiếng "bùm" vang lên Hạ Vũ ôm lấy nàng che chắn trong lòng lao về phía trước rồi nằm rạp xuống đất. Tất cả mọi người ở đó đều hoảng loạn mà bỏ chay. Chờ đến lúc định thần lại nàng mới phát hiện ra quả lựu đạn mà nàng ném là đồ thật và lúc này đây nàng đang được che chắn bởi ai đó. Ngước lên nhìn, hoá ra là Hạ Vũ. Cô gục xuống, khắp nơi trên cơ thể cô đều là máu. Máu nhuộm đỏ cả bộ quân phục mà cô đang mặc. An Cảnh Nghi vội vàng đỡ lấy Hạ Vũ

"Hạ Vũ, cậu sao rồi. Đợi mình một lúc. Cậu sẽ không sao đâu" Cô vừa nghẹn ngào vừa nói

"Không sao chứ?" Hạ Vũ mỉm đặt đôi tay đã nhuốm một màu đỏ rực lên má nàng mà thì thào

Nàng lắc đầu như khẳng định nàng vẫn ổn

"Không sao thì được rồi" Cô đưa ánh mắt nhẹ nhàng nhìn nàng mỉm cười rồi ngất đi

"Gọi bác sĩ nhanh lên" Nàng như phát điên mà hét lên

Cô nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu của trường học. Nàng lê thân ngồi thụp trước phòng cấp cứu mặc cho thân thể mình đang đau đớn vì những vết thương. Lúc này đây, trong lòng nàng không có điều gì quan trọng hơn tính mạng của con người nằm trong kia. Nước mắt lăn dài trong sự bất lực, ngoài cầu nguyện ra nàng chẳng thể làm gì. Chợt nghe tiếng ai đó cất lên

"Hạ Vũ, Hạ Vũ sao rồi?" Dường như, nàng nghe ra được sự lo lắng vô cùng trong giọng nói khẩn trương của người đó

"Vẫn còn đang cấp cứu" Nàng nặng nề đáp

Hai người ngồi sát bên nhau nhưng cả hai đều rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Chợt cánh cửa của phòng cấp cứu mở ra khiến tâm trạng của hai người kia trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

"Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Tôi là người thân của bệnh nhân" Người đó bất chợt lên tiếng trả lời khiến trong lòng nàng bức bối

"Bệnh nhận đã qua cơn nguy kịch nhưng tay phải và chân phải đã bị gãy nên cần có thời gian để hồi phục ít nhất là 2 tháng. Ngoài ra, còn có các vết thương khác nhưng chỉ là ngoài da không nghiêm trọng lắm. Bệnh nhân hiện tại vẫn còn yếu nên người nhà cần chăm sóc cẩn thận. Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân được rồi"

Nói xong bác sĩ bỏ đi, người đó cũng nhanh chân bước vào trong bỏ lại mình nàng đứng ngây ngốc.

Đến khi vào trong, đập vào mắt nàng là cảnh người đó nắm lấy tay của Hạ Vũ mà trách mắng nhưng giọng thì chứa chan tình yêu thương



"Đồ ngốc, không biết tự bảo vệ mình. Đúng là đồ ngốc" Người đó vừa nói vừa rưng rưng nhưng tâm trạng của nàng cũng không khả quan hơn là mấy. An Cảnh Nghi chọn một góc ngồi đợi Hạ Vũ tỉnh dậy nhưng đã thiếp đi lúc nào không biết. Trong lúc nàng ngủ, người đó đã nhờ y tá băng bó vết thương cho nàng. Đồng thời Hạ Vũ cũng đã tỉnh lại, một khuôn mặt hết sức thân thiện đập vào mắt cô khiến cô rùng mình

"Ngu ngốc" Người kia đánh vào ngực cô một cái rõ đau

"Chị hai. Sao chị lại ở đây?"

"Ở đây để dạy lại đứa em trời đánh" Người đó hậm hực đáp

Đúng vây, người đang nói chuyện cùng cô chính là Hạ Ảnh Quân - chị của Hạ Vũ

"Chị, từ lúc chị đến đây có nhìn thấy cô gái nào không. Trông rất xinh xắn, nổi bật"

"Có phải là cô gái nằm ở đằng kia không?" Hạ Ảnh Quân vừa nói vừa đưa tay chỉ về phía nàng.

Cô nhìn theo hướng tay đang chỉ vào góc phòng thấy nàng đang ngủ say xưa bỗng thở phào nhẹ nhõm mà không để ý ánh mắt của ai kia đang nhìn chầm chầm vào người mình.

"Tên nhóc kia. Đừng nói với chị là vì em cứu con bé đó nên mới bị thương đến nông nỗi này nha"

"Chị, chuyện không phải vậy đâu. Em chỉ cứu người thôi"

"Thật?"

"Chị, em em.." Thấy cô có vẻ ậm ừ, Ảnh Quân liền nói tiếp

"Có vẻ chị sắp có em dâu rồi"

Nghe xong câu đó, mặt của cô dần đỏ ửng không ngừng biện hộ



"Em, không phải. Em không thích cô ấy. Em không thích con gái"

Tuy ngoài mặt là vậy nhưng trong lòng cô sớm đã biết cảm xúc mà bản thân mình dành cho cô gái ấy không đơn thuần chỉ là bạn bè bình thường.

Có thứ gì đó đã bắt đầu đầu le lói trong trái tim của cả hai chỉ là họ không muốn cũng không dám thừa nhận điều đó - một thứ cảm xúc vô cùng đặc biệt.

Một lúc sau, An Cảnh Nghi cũng đã tỉnh dậy. Hình ảnh đầu tiên mà nàng trông thấy sau khi mở mắt ra là người kia đang ân cần gọt trái cây đút Hạ Vũ ăn.

"Đã dậy rồi sao?" Cô ân cần hỏi

"Đúng vậy? Đây là..." Nàng nhìn Ảnh Quân lòng đây nghi hoặc

"Đây là chị... "

"Chào cậu, tớ tên là Ảnh Quân là thanh mai trúc mã của Hạ Vũ. Rất vui được biết cậu cũng cảm ơn cậu đã chăm sóc giúp mình đồ ngốc này" Ảnh Quân vội cắt ngang lời nói của Hạ Vũ

"Không đâu" Nàng mỉm cười đáp lại nhưng tay thì nắm chặt, tâm trạng cũng trở nên nặng nề hơn

"Thôi trễ rồi tớ phải về thôi. Hạ Vũ nhờ cậu" Ảnh Quân nói lời tạm biệt rồi ra về bỏ lại hai con người cùng nhau trong một không gian tịch mịch.