Ánh Nắng Ban Mai

Chương 40




Sau giờ ăn tối, cả Hạ Ảnh Quân cùng Hạ Vũ và An Cảnh Nghi tiến vào phòng họp tối mật. Đây là căn phòng dành cho những cuộc họp quan trọng, liên quan đến bí mật quốc gia, quân sự mà chỉ những người có tước vị cao hoặc được Quốc Vương tin tưởng, trọng dụng mới có cơ hội được bước vào đây. Ngay cả An Cảnh Ngôn cũng chỉ mới bước vào đây được một lần duy nhất.

Sắc mặt của Hạ Vũ bỗng thay đổi, trở nghiêm trọng, nặng nề như có việc hệ trọng gì đó sắp sửa xảy ra.

"Chị có chuyện gì sao?". Thấy sắc mặt khó coi của cô, nàng lên tiếng quan tâm.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?". Chị dường như cũng cảm nhận được một điều gì đó tồi tệ.

"Có lẽ sắp tới em sẽ nghỉ dạy ở Học viện và ở lại tập trung vào công việc của mình. Không chỉ vậy, em cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề. Gần đây, công việc của em liên tiếp bị ai đó cản trở một cách khó hiểu, còn có những tên bám đuôi, theo dõi em thường xuyên. Ngay cả trong Cung điện cũng có tai mắt nên chị hãy cẩn trọng. Chị và em ấy hãy mau trở về Học viện, em không muốn hai người đối mặt với bất kì nguy hiểm nào. Ở đây cứ để Hạ Vũ này lo".

Bầu không khí căng thẳng gì thế này? Cả căn phòng im lặng đến đáng sợ, như dây đàn căng cứng chỉ cần chạm nhẹ sẽ đứt ngay. Sau đó là tiếng cự cãi giữa ba người. Bầu không khí bị đốt cháy bởi mỗi người một ý không ai nhường nhịn ai.

"Không được, dù cho tương lai em sẽ là Nữ hoàng của đất nước này nhưng hiện tại chị chính Lucy Điện hạ, là con trưởng của Quốc Vương. Sao chị lại có thể hèn hạ chạy trốn để cho em mình gánh vác tất cả mọi thứ chứ?". Hạ Ảnh Quân không mấy hài lòng với ý kiến của cô.

Không chỉ chị ngay cả nàng cũng phản đối dữ dội.



"Em không đồng ý. Nếu chị ở lại thì em cũng sẽ ở lại". Hạ Vũ nghe xong ngay lập tức nổi giận đùng đùng, có vẻ vì quá lo lắng cho an nguy của họ nên cô đã không khống chế được bản thân mà lớn giọng trách mắng.

"An Cảnh Nghi, em về trường cho chị. Cả chị cũng vậy. Không được phép cãi lời".

"Hạ Vũ, em coi chị là con nít ba tuổi à?". Hạ Ảnh Quân lớn tiếng, tay đập mạnh lên mặt bàn tạo ra tiếng động rất lớn rồi đứng dậy.

"Em sẽ tạm thời bảo lưu việc học. Đợi đến khi ổn định, em sẽ trở lại Học viện".

"Chị cũng vậy. Chị sẽ bàn giao lại Học viện".

"Hai người có nghe lời em nói không vậy hả? Đừng có tự ý quyết định như thế chứ?". Hạ Vũ ngày càng mất khống chế.

"Em mới là người đang tự ý quyết định tất cả mọi thứ đó. Em đã hỏi qua ý kiến của chị hay em ấy chưa?".

"Đủ rồi, chuyện này em đã quyết, chị không thể thay đổi được đâu".

Tiếng nói của nàng vang lên có hơi nghẹn lại, Hạ Vũ cũng dừng việc cãi nhau với chị mà quay đầu sang nhìn người con gái của mình. Cô bừng tỉnh rồi lúng túng đến không suy nghĩ được bất cứ điều gì khi thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt diễm lệ ấy. Là cô đã làm người mình yêu khóc? Là lỗi của cô. Tất cả đều là lỗi của Hạ Vũ.

Nàng đứng dậy bỏ chạy một mạch ra khỏi phòng.

"Nghi Nghi". Hạ Vũ gọi tên nàng trong vô vọng.



"Mau đuổi theo con bé. Em ấy không quen thuộc nơi này, sẽ rất nguy hiểm".

Hạ Vũ không một phút chần chừ đuổi theo nàng.

An Cảnh Nghi dù không rành đường ở nơi này cho lắm nhưng vẫn cứ đâm đầu chạy thẳng về phía trước mặc kệ tất cả mọi thứ. Nàng cứ chạy mãi, chạy mãi, vừa chạy vừa khóc rồi bỗng đâm sầm vào một ai đó.

"Aaaaa, cô bị mù hả?". Người đó bị nàng va vào thì té chổng gọng, miệng vẫn không ngừng mắng mỏ. Còn nàng thì liên tục nói lời xin lỗi.

Đến khi, An Cảnh Nghi bình tĩnh ngẩng mặt lên nhìn người mà mình vừa va phải. Hoá ra là người lúc chiều, tên là Lâm Việt.

"Chị không sao chứ?". Khi cậu ta phát hiện ra người nó là nàng, nhanh chóng đến dìu An Cảnh Nghi đứng dậy, ra sức hỏi han nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu.

"Có vẻ tâm trạng chị đang không được tốt lắm nhỉ?". Nhìn đôi mắt có hơi đỏ của nàng, Lâm Việt liền phát giác ra điều bất thường.

An Cảnh Nghi cũng không muốn dính dáng đến người này cho lắm. Dự định quay đầu bỏ đi nhưng sau vụ va chạm vừa rồi, có vẻ chân nàng đã bị trật nên đã lảo đảo suýt nữa thì ngã lăn quay ra sàn.

Lâm Việt phản ứng nhanh ôm lấy người nàng lại. Cùng lúc đó, Hạ Vũ cũng đuổi kịp tới, chứng kiến cảnh này thì đằng đằng sát khí đi đến công khai đòi người.

Cô không nói gì mà bước đến trực tiếp bế cả cơ thể An Cảnh Nghi lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Việt như đang muốn cảnh cáo. Hạ Vũ bế nàng lướt ngang qua cậu ta không quên buông lời thách thức.

"Tốt nhất biết giới hạn của ngươi ở đâu. Đừng để ta phải ra tay".

Hạ Vũ đưa An Cảnh Nghi trở về phòng. Đến ghế sô pha thả nàng ngồi xuống rồi lặng lẽ lấy lọ thuốc bôi vào bên chân đang bị thương. Động tác hết sức nhẹ nhàng như thể đang nâng niu một thứ gì đó mong manh, dễ vỡ trong tay. An Cảnh Nghi nhìn một loạt hành động của cô thì ấm lòng đến lạ thường, mọi giận dỗi, muộn phiền cũng theo đó mà hoà vào không khí.

"Chị xin lỗi". Cuối cùng, cô cũng chịu lên tiếng.

"Vì?".

"Vì đã quyết định mọi thứ mà không nghĩ đến cảm nhận của em". Nàng dang hai tay ôm lấy cô vào lòng đầy mãn nguyện.

"Thời gian tới, làm phiền chị rồi". An Cảnh Nghi thỏ thẻ vào tai của Hạ Vũ.

"Cứ thoải mái, vợ yêu". Cô cười thỏa mãn đưa tay lên vuốt ve mái tóc bồng bềnh ấy.

Không biết viễn cảnh này còn có thể kéo dài được bao lâu nữa khi mà giông bão đang sắp kéo đến và nhấn chìm mọi thứ?