Ánh Nắng Ban Mai

Chương 19




Suốt một tuần sau đó nàng liên tục trốn tránh cô với lí do là bận đi gặp đối tác với ba. Có lẽ, An Cảnh Nghi sợ nếu gặp mặt rồi nàng sẽ không kìm lòng được mất. Cô cũng đành bó tay, chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi nàng. Hôm nay chính là ngày nàng mong đợi nhất. Nàng đã đến từ rất sớm và đứng ở ngoài đợi cô do nóng lòng muốn gặp được mấy chị Blackpink. Nhưng đợi mãi, đợi mãi đến khi trời bắt đầu đổ mưa cô vẫn chưa đến. Tâm trạng nàng bắt đầu chùn xuống, nước mắt hoà lẫn vào cơn mưa. Ngồi đó một lúc lâu nàng lặng lẽ ra về. Nàng đi dưới cơn mưa mặc cho cả người ướt sũng, giờ đây trái tim nàng có lẽ đã lạnh hơn cơn mưa đó. Nàng thầm trách

"Tại sao vậy chứ Hạ Vũ? Rõ ràng chúng ta đã hẹn với nhau, tại sao cậu lại không đến? Có phải là vì cô ta?"

An Cảnh Nghi càng suy nghĩ thì càng đau lòng, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng thực sự, thực sự rất thất vọng về Hạ Vũ. Nàng đi mãi cũng đến nhà, lê thân xác mệt mỏi đó lên phòng đi tắm rồi đi ngủ. Tất cả những điều đó đều được ba nàng thấy hết

"Có cần phải khổ sở vì cô ta vậy không con gái?" Ông nhìn nàng mà đau lòng

Còn lí do tại sao cô không đến thì...

Trước đó, cô đang trên đường đi đến concert, chỗ nàng đang đợi thì nhận được tin nhắn của người lạ

"An Cảnh Nghi đang ở trong tay tao. Mày khôn hồn thì đến khu bỏ hoang X đường B không được báo cảnh sát nếu không mầy chuẩn bị hậu sự đi" Đọc xong tin nhắn cô hoảng hồn đi đến đó. Trên đường cô đã kịp gửi tin nhắn cho ai đó



"Mau đến khu bỏ hoang X đường B, tớ cần sự chi viện" và... Cô đã giao nhiệm vụ bí mật gì đó cho người kia.

Đến nơi, cô cẩn thận từng bước di chuyển vào trong

"Mày đến rồi sao?" Ai đó từ trong bước ra lên giọng một cách ngạo nghễ

"Giọng nói này!! Mày? Thằng khốn! Bạch Nhật Nam. Nghi Nghi đang ở đâu?" Cô thấy anh ta liền nổi xung thiên

"Này từ từ đi con nhỏ kia. Còn rất nhiều thứ hay ho ở phía sau. Tụi mày, ra hết đi"

Sau tiếng hô của hắn rất nhiều người bước ra nhanh chóng bao vây cô. Nhiều người như thế nhưng cô lại có thể dễ dàng nhận ra một vài tên trong số chúng

"Tô Vũ Kiều, Tư Đồ Ý Hiên, Lăng Phong Sở? Tụi mày?"

"Sao hả con nghèo hèn kia, mày bất ngờ lắm chứ gì? Mày đã đắt tội tụi tao thì đừng trách, tao đã cố tình gọi họ đến chứng kiến cảnh mày bị hành hạ đến chết"

"Mày?" Anh ta đã đụng chạm vào giới hạn cuối cùng của cô đó là lấy An Cảnh Nghi đùa giỡn

"Sao hả con nhỏ vừa nghèo hèn vừa học dở kia. Được cái chỉ có khuôn mặt đẹp nhưng không đẹp bằng tụi tao. Nhìn là phát ghét" Tô Vũ Kiều thấy thế lên tiếng mỉa mai đưa tay lên ra lệnh cho hai tên vệ sĩ phía sau khoá chặt người cô lại. Ả ta đi tới và "bốp", năm dấu tay của Tô Vũ Kiều in hẳn lên mặt của Hạ Vũ. Cô gục mặt xuống không nói gì bỗng lên tiếng cười thất thanh khiến bọn chúng hơi rén

"Hahahahahahahahaha, nực cười. Gì chứ đánh hội đồng hả?"



"Con nhỏ kia mày cười cái gì? Có tin tao cho người vá miệng mày lại không? Chết đến nơi mà vẫn không biết sám hối" Tư Đồ Ý Hiên tức giận lên tiếng

"Vậy thì chưa biết ai sống ai chết đâu? Tụi mày đừng có hối hận về ngày hôm nay" Cô nở một nụ cười sắc lạnh khiến ai nhìn vào cũng phải ớn lạnh sau đó nhanh chóng tung đòn thoát khỏi hai tên đang khoá cô lại.

"Chúng mày, lên hết cho tao"

Tất cả đám vệ sĩ lao về phía cô người thì đá vào bụng, người thì đấm vào mặt đánh cô lê lết trên sàn nhưng Hạ Vũ nào chịu thua nhanh chóng lấy lại thế thượng phong ra đòn khiến mấy tên đó ngã nhào. Cô ra đòn nhanh chóng, thân thủ không chê vào đâu được khiến cả đám hơi rén

"Này, anh Nhật Nam không phải cô ta học dở lắm sao? Thân thủ này không phải dạng vừa đâu. Có khi nào.." Tô Vũ Kiều nhìn Hạ Vũ như thế bắt đầu chột dạ

"Không sao, mọi chuyện cứ để anh lo"

Cô bị đánh dồn dập ngã xuống sàn nhưng vẫn tiếp tục gượng đứng lên khiến anh ta phát cáu

"Tụi bây chưa ăn cơm hay sao? Có một đứa mà giải quyết cũng không xong. Còn mày, sao mà lì đòn quá vậy? Chỉ cần mày chết, An Cảnh Nghi sẽ thuộc về tao. Haha" Anh ta cười vô cùng khoái chí móc từ trong áo ra một khẩu súng hướng nồng súng về phía cô

"Nếu đã như vậy thì kết thúc nhanh lẹ lên nào" Tay Bạch Nhật Nam từ từ bóp cò bỗng tiếng còi từ xe cảnh sát vang lên

"Mẹ kiếp, hôm nay coi như mày hên. Tụi bây, rút" Nói rồi anh ta nhanh chóng tẩu thoát bỏ lại cô một mình ở đó. Cô sắp ngã nhàu ra sàn thì có người chạy đến vừa kịp lúc ôm lấy cô. Thật ra không có cảnh sát nào ở đây, đó là do Nhã Ly đã dùng điện thoại để phát tiếng còi xe của cảnh sát.

"Hạ Vũ, cậu không sao chứ? Tớ đưa cậu vào bệnh viện"

"Nhã Ly, việc tớ giao, cậu đã làm xong chưa?"

Em mím môi gật đầu sau đó hơi nghẹn ngào mà nói

"Đồ ngốc. Cậu có nhất thiết phải làm như vậy không? Có đáng không?"

"Rất đáng" Cô mỉm cười trả lời sau đó cũng bất tỉnh

"Hạ Vũ, Hạ Vũ"

Em nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện. Suốt cả tuần qua cô luôn trong trạng thái hôn mê bất tỉnh, Nhã Ly luôn túc trực bên cạnh để chăm sóc. Còn nàng cũng không hề liên lạc được với cô trong lòng vô cùng bồn chồn, lo lắng, hoang mang. Nàng đã cho người đi điều tra khắp nơi để tìm cô nhưng vẫn không có bất cứ tin tức gì.