Dịch: Tiêu Thiên Thanh
Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh ta: “Đội trưởng của tôi chỉ là hơi keo kiệt chút thôi… Nhưng người như tôi có thể vào công ty anh làm thật à?”
Chương 04“Đúng vậy, là vì cô chủ Lâm, tôi nghĩ với tư cách là một trong những người bảo vệ, tôi nên ở gần cô ấy hơn một chút.” Tiểu Nam nói: “Tôi còn bỏ cả thưởng cuối năm đấy. Lúc ấy đội trưởng hận không thể giết tôi cơ mà.”Soát lỗi: Một mí
*
“Ừm… sao thế Tiểu Nam, cô cứ xem đi, xem xong thì cũng đi ngủ một lát đi.” Lâm Tô ngáp một cái, trở mình rồi ngủ tiếp.
“Vâng, tổ trưởng. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Lương Triệu vui vẻ nói: “Em muốn được làm người chủ trì chương trình lâu lắm rồi, em có chứng chỉ tiếng phổ thông hạng B đấy.”Beta: Maria, KimH
“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, vết bớt sau cổ anh rất đẹp, anh đã từng nhìn kỹ nó chưa?”
Lương Triệu sững sờ: “Tiểu Nam, cô đâu cần phải nói dối tôi? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”–
*
“Tần Trọng, không phải anh cũng mở tiệm cầm đồ đó chứ? Mấy thứ được bán đấu giá này lấy từ trong tiệm cầm đồ à?” Lâm Tô hỏi.
Lâm Tô nằm giường không nhúc nhích.
Nghĩ đến đây, Lâm Tô cảm thấy lồng ngực đau nhói khó chịu. Quả nhiên, sau khi rời khỏi chiếc trâm vàng nạm ngọc kia, cơ thể cô sẽ bị hỏng.Soát lỗi: Một míLâm Tô hoàn toàn không hay biết gì, trong khoảng thời gian này mọi người đều biết chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu cô là vật gia truyền nhà họ Lâm, cho dù là người của bên nào thì cũng đều mặc định đó là đồ của cô, để cô cầm là tốt nhất, không cần phải đưa nó đến viện bảo tàng.
Cô ta nhìn Lâm Tô một lần nữa, sau đó giơ tay mở ngăn kéo ra.
“Cô chủ, trang sức trên bàn trang điểm của cô đẹp quá, tôi xem một chút được không?”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hóa ra mấy tin đồn Tần Trọng không thích gần gũi với phái nữ, cũng không muốn kết hôn trước đây đều là giả. Người ta có bạn gái, hơn nữa tình cảm của họ cũng rất ổn định.*Nhưng không ai biết rằng chiếc trâm vàng nạm ngọc này chính là chìa khóa để sống lại từ cõi chết.
Chương 04
Quả nhiên, cô chủ Lâm chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi bình thường mà thôi, mặc dù là chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm nhưng mới làm được hai năm, căn bản không nghĩ nhiều đến vậy, là một cô nàng đơn thuần không có lòng đề phòng người khác.Lâm Tô hoàn toàn không hay biết gì, trong khoảng thời gian này mọi người đều biết chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu cô là vật gia truyền nhà họ Lâm, cho dù là người của bên nào thì cũng đều mặc định đó là đồ của cô, để cô cầm là tốt nhất, không cần phải đưa nó đến viện bảo tàng.*
“Vâng tổ trưởng, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”
*
Lương Triệu sững sờ: “Tiểu Nam, cô đâu cần phải nói dối tôi? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”Ở sân bay.
“A, không, không cần, cô chủ, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi, ăn xong tôi với
–
Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, để em làm người rảnh rỗi thì tốt hơn.”“Tiểu Nam, sao cô lại không vui thế? Có sếp bảo vệ, chắc chắn cô chủ Lâm sẽ sống tốt hơn. Cô chủ có thể ra ngoài ngắm nhìn thế giới, không còn phải quanh quẩn trong phòng cả ngày nữa.” Lương Triệu nói: “Cho dù bọn họ kết hôn thì đó cũng không phải là thật, đừng lo lắng quá.”
“Đây không phải là vật gia truyền nhà em à? Tôi không thể nhận được.” Tần Trọng vội từ chối: “Không có gì thật mà, tôi tình nguyện làm chuyện này, không muốn quà cảm ơn gì đâu.”
“Đúng vậy, là vì cô chủ Lâm, tôi nghĩ với tư cách là một trong những người bảo vệ, tôi nên ở gần cô ấy hơn một chút.” Tiểu Nam nói: “Tôi còn bỏ cả thưởng cuối năm đấy. Lúc ấy đội trưởng hận không thể giết tôi cơ mà.”Nhưng không ai biết rằng chiếc trâm vàng nạm ngọc này chính là chìa khóa để sống lại từ cõi chết.“Ừm, tôi biết mà.” Tiểu Nam nói: “Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Xin nghỉ lâu như vậy, đội trưởng sẽ có ý kiến với tôi mất, không biết có trừ tiền thưởng cuối năm của tôi không.”
Nhưng cô ta lục lọi một lúc lâu cũng không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc đâu, mãi đến khi đầu đầy mồ hôi cũng không thấy gì cả.
Hồi nãy tim Tiểu Nam đập như sấm, vì chột dạ nên mặt đỏ tía tai nhưng lời của Lâm Tô đã khiến cô ta bình tĩnh lại.“Đội trưởng của cô cũng thật là, anh ta làm thế mà được à, động tí là kêu trừ tiền.” Lương Triệu hơi bực, nói: “Nếu không làm được nữa thì để tôi nói với sếp cho cô đến công ty chúng tôi làm, phúc lợi cao mà đãi ngộ cũng tốt. Đợt này sắp có buổi đấu giá, cô đến thực tập trước xem sao.”
Tiểu Nam nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: Cô chủ Lâm, xin lỗi cô, tôi chỉ muốn đem chiếc trâm vàng nạm ngọc này đi nghiên cứu một chút, đêm nay sẽ mang trả lại, tuyệt đối không lấy làm của riêng.
“Tôi không nói dối anh.” Tiểu Nam xụ mặt, xoay người rời đi.
Ngày tổ chức buổi đấu giá, vì hôm trước bị Tiểu Nam từ chối nên trong lòng Lương Triệu thấy khó chịu và chán nản, còn Tiểu Nam lơ là không tập trung vì không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc. Trạng thái làm việc của hai người không được tốt lắm.“Cảm ơn.” Tần Trọng cầm lấy rồi ngồi xuống với cô: “Không có gì mà liên lụy hay không liên lụy cả. Tôi sinh ra đã không có hứng thú với tình yêu, có thể giúp em cũng là vinh hạnh của tôi.”Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh ta: “Đội trưởng của tôi chỉ là hơi keo kiệt chút thôi… Nhưng người như tôi có thể vào công ty anh làm thật à?”
“Không sao, tuy tôi hơn mọi người mấy trăm tuổi nhưng tôi cũng mới sống được hơn 20 năm thôi.” Lâm Tô cười nói: “Cậu không cần coi tôi là bà già rồi kính trọng như vậy đâu.”
“Phu quân của em…” Lâm Tô khẽ nói.Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, để em làm người rảnh rỗi thì tốt hơn.”“Sao thế?” Cửa mở, Tần Trọng đeo kính, máy tính trên bàn làm việc phía sau anh vẫn đang bật, xem ra anh vẫn đang làm việc.Mắt Lương Triệu sáng lên: “Tôi biết mà, cuối cùng Tiểu Nam cô cũng nghĩ thông rồi. Thời buổi này quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền, lát nữa tôi sẽ tìm tổ trưởng của tôi hỏi xem có thể sắp xếp một công việc cho cô hay không.”
“Được rồi, sếp Tần tin tưởng cậu, tôi cũng phải cố gắng bồi dưỡng cậu.” Tổ trưởng vỗ vai anh ta: “Tài liệu ở chỗ Phương Phương, cậu xem kỹ nhé.”
Mắt Lương Triệu sáng lên: “Tôi biết mà, cuối cùng Tiểu Nam cô cũng nghĩ thông rồi. Thời buổi này quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền, lát nữa tôi sẽ tìm tổ trưởng của tôi hỏi xem có thể sắp xếp một công việc cho cô hay không.”“Được, vậy tôi về trước đây, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với anh.” Tiểu Nam nói: “Tạm biệt.”
Lương Triệu sững sờ: “Tiểu Nam, cô đâu cần phải nói dối tôi? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”
“Lương Triệu, buổi đấu giá này sẽ do cậu và bạn của cậu chủ trì, cố gắng lên.”“Tạm biệt, lên máy bay nhớ nghỉ ngơi.”
Tiểu Nam nghĩ thầm, chầm chậm bước đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống.
Tiểu Nam nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: Cô chủ Lâm, xin lỗi cô, tôi chỉ muốn đem chiếc trâm vàng nạm ngọc này đi nghiên cứu một chút, đêm nay sẽ mang trả lại, tuyệt đối không lấy làm của riêng.“Ừm, tôi biết rồi.”
*
Cô được coi là một di vật văn hóa còn sống, những tư liệu lịch sử có thể cung cấp đã nói hết cả rồi, thật ra bây giờ cô chẳng còn giá trị gì nữa…*
cô ngủ trưa.”
*
Tiểu Nam nghĩ thầm, chầm chậm bước đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống.“Lương Triệu, buổi đấu giá này sẽ do cậu và bạn của cậu chủ trì, cố gắng lên.”
Ở sân bay.
“Được, vậy tôi về trước đây, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với anh.” Tiểu Nam nói: “Tạm biệt.”
“Cô chủ, hôm nay trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải tối qua cô ngủ muộn không?” Tiểu Nam rót một cốc nước đưa cho Lâm Tô: “Hôm nay đã là cuối tuần rồi, sang ngày mai sẽ có buổi đấu giá, tôi thấy hơi lo.”
*“Vâng, tổ trưởng. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Lương Triệu vui vẻ nói: “Em muốn được làm người chủ trì chương trình lâu lắm rồi, em có chứng chỉ tiếng phổ thông hạng B đấy.”
“Cô chủ, trang sức trên bàn trang điểm của cô đẹp quá, tôi xem một chút được không?”
“Lương Triệu, buổi đấu giá này sẽ do cậu và bạn của cậu chủ trì, cố gắng lên.”
“Anh ấy không quan trọng bằng cô chủ.” Tiểu Nam cười nói: “Ai muốn đi chơi với anh ấy chứ.”
“Ừm, anh nói đúng.” Lâm Tô ngước mắt, giơ tay rút chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu ra: “Tần Trọng, được anh chăm sóc, em cũng không có gì để cảm ơn anh, chỉ có chiếc trâm vàng nạm ngọc này, coi như là món quà em tặng anh.”“Được rồi, sếp Tần tin tưởng cậu, tôi cũng phải cố gắng bồi dưỡng cậu.” Tổ trưởng vỗ vai anh ta: “Tài liệu ở chỗ Phương Phương, cậu xem kỹ nhé.”
“Cũng không phải toàn bộ, có rất nhiều con đường, nếu em thấy hứng thú, tôi sẽ từ từ giới thiệu cho em.” Tần Trọng nói: “Hoặc là… cũng có thể để em quản lý một tiệm cầm đồ, không khác trước đây là bao.”
Nhưng không ai biết rằng chiếc trâm vàng nạm ngọc này chính là chìa khóa để sống lại từ cõi chết.
**“Vâng tổ trưởng, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”
“Vậy em cảm ơn anh trước nha.” Lâm Tô cười nói: “Em rất mong chờ tháng sau mau đến.”
Dịch: Tiêu Thiên Thanh
Nhưng cô ta lục lọi một lúc lâu cũng không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc đâu, mãi đến khi đầu đầy mồ hôi cũng không thấy gì cả.
“Vẫn là con gái các cô có nhiều chuyện để nói.” Lương Triệu vừa nói xong thì phát hiện mình lỡ lời: “Xin lỗi cô chủ, tôi không có ý đó đâu… Khụ, ý tôi là đàn ông như tôi không biết nói nhiều, ăn nói cũng vụng nữa.”“Tiểu Nam, trước đây tôi đã nói rất nhiều nhưng cô không đồng ý đến đây, sao tự nhiên lần này lại đồng ý thế?” Lương Triệu cười nói: “Cô nói thật đi, không phải là vì…”
Cô được coi là một di vật văn hóa còn sống, những tư liệu lịch sử có thể cung cấp đã nói hết cả rồi, thật ra bây giờ cô chẳng còn giá trị gì nữa…
**“Đúng vậy, là vì cô chủ Lâm, tôi nghĩ với tư cách là một trong những người bảo vệ, tôi nên ở gần cô ấy hơn một chút.” Tiểu Nam nói: “Tôi còn bỏ cả thưởng cuối năm đấy. Lúc ấy đội trưởng hận không thể giết tôi cơ mà.”
Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh ta: “Đội trưởng của tôi chỉ là hơi keo kiệt chút thôi… Nhưng người như tôi có thể vào công ty anh làm thật à?”
“Tiểu Nam, trước đây tôi đã nói rất nhiều nhưng cô không đồng ý đến đây, sao tự nhiên lần này lại đồng ý thế?” Lương Triệu cười nói: “Cô nói thật đi, không phải là vì…”
“Ừm, anh nói đúng.” Lâm Tô ngước mắt, giơ tay rút chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu ra: “Tần Trọng, được anh chăm sóc, em cũng không có gì để cảm ơn anh, chỉ có chiếc trâm vàng nạm ngọc này, coi như là món quà em tặng anh.”
“Cô chủ, trang sức trên bàn trang điểm của cô đẹp quá, tôi xem một chút được không?”Lương Triệu lập tức ỉu xìu, anh ta thở dài: “Đúng là hết cách với cô mà.”
“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
Mọi chuyện cũng coi như đã định rồi… Quả nhiên không giống Tần Trọng, Tần Trọng của cô không quay lại được nữa rồi.“Tiểu Nam, trước đây tôi đã nói rất nhiều nhưng cô không đồng ý đến đây, sao tự nhiên lần này lại đồng ý thế?” Lương Triệu cười nói: “Cô nói thật đi, không phải là vì…”Tiểu Nam cười nghịch ngợm: “Đi thôi, anh dẫn tôi đi làm quen với công việc đi.”
“Năm đó gia đình phu quân của em gặp nạn, cuối cùng chỉ còn lại mình anh ấy, em không biết anh ấy đã phải chịu biết bao đau khổ…” Lâm Tô sụt sịt: “Sau khi kết hôn với em cũng không được sống những ngày tháng tốt lành, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Anh và chàng ấy… cùng tên nhưng lại có số phận khác nhau.”
“Đúng vậy, là vì cô chủ Lâm, tôi nghĩ với tư cách là một trong những người bảo vệ, tôi nên ở gần cô ấy hơn một chút.” Tiểu Nam nói: “Tôi còn bỏ cả thưởng cuối năm đấy. Lúc ấy đội trưởng hận không thể giết tôi cơ mà.”
*Cô ta nhìn Lâm Tô một lần nữa, sau đó giơ tay mở ngăn kéo ra.*
“Vâng, tổ trưởng. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Lương Triệu vui vẻ nói: “Em muốn được làm người chủ trì chương trình lâu lắm rồi, em có chứng chỉ tiếng phổ thông hạng B đấy.”
Chương 04“Tần Trọng.” Lâm Tô cầm một bó hoa tươi, gõ cửa phòng ngủ của Tần Trọng.
“Ừm, tôi biết rồi.”
“Đội trưởng của cô cũng thật là, anh ta làm thế mà được à, động tí là kêu trừ tiền.” Lương Triệu hơi bực, nói: “Nếu không làm được nữa thì để tôi nói với sếp cho cô đến công ty chúng tôi làm, phúc lợi cao mà đãi ngộ cũng tốt. Đợt này sắp có buổi đấu giá, cô đến thực tập trước xem sao.”Lương Triệu lập tức ỉu xìu, anh ta thở dài: “Đúng là hết cách với cô mà.”“Sao thế?” Cửa mở, Tần Trọng đeo kính, máy tính trên bàn làm việc phía sau anh vẫn đang bật, xem ra anh vẫn đang làm việc.
“Ừm, tôi biết mà.” Tiểu Nam nói: “Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Xin nghỉ lâu như vậy, đội trưởng sẽ có ý kiến với tôi mất, không biết có trừ tiền thưởng cuối năm của tôi không.”“Tiểu Nam, trước đây tôi đã nói rất nhiều nhưng cô không đồng ý đến đây, sao tự nhiên lần này lại đồng ý thế?” Lương Triệu cười nói: “Cô nói thật đi, không phải là vì…”“Kết hôn với anh… sẽ không liên lụy đến anh thật chứ?” Lâm Tô đưa hoa cho anh: “Em hái ở vườn, ban đêm hoa thơm lắm đấy.”
Tiểu Nam nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: Cô chủ Lâm, xin lỗi cô, tôi chỉ muốn đem chiếc trâm vàng nạm ngọc này đi nghiên cứu một chút, đêm nay sẽ mang trả lại, tuyệt đối không lấy làm của riêng.
Hồi nãy tim Tiểu Nam đập như sấm, vì chột dạ nên mặt đỏ tía tai nhưng lời của Lâm Tô đã khiến cô ta bình tĩnh lại.
Lương Triệu lập tức ỉu xìu, anh ta thở dài: “Đúng là hết cách với cô mà.”“Cảm ơn.” Tần Trọng cầm lấy rồi ngồi xuống với cô: “Không có gì mà liên lụy hay không liên lụy cả. Tôi sinh ra đã không có hứng thú với tình yêu, có thể giúp em cũng là vinh hạnh của tôi.”
“Năm đó gia đình phu quân của em gặp nạn, cuối cùng chỉ còn lại mình anh ấy, em không biết anh ấy đã phải chịu biết bao đau khổ…” Lâm Tô sụt sịt: “Sau khi kết hôn với em cũng không được sống những ngày tháng tốt lành, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Anh và chàng ấy… cùng tên nhưng lại có số phận khác nhau.”
Hai người tán gẫu một hồi, Tiểu Nam giống như lơ đãng hỏi: “À đúng rồi cô chủ, cây trâm vàng nạm ngọc của cô đâu rồi? Sao cô lại không đeo?”
*“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, vết bớt sau cổ anh rất đẹp, anh đã từng nhìn kỹ nó chưa?”
“Lạ thật…” Thấy thời gian nghỉ trưa của Lâm Tô sắp hết, Tiểu Nam chỉ đành phải bỏ cuộc.
Chương 04
Nhưng cô ta lục lọi một lúc lâu cũng không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc đâu, mãi đến khi đầu đầy mồ hôi cũng không thấy gì cả.“Haha. Em nói bông “hoa” đó hả?” Tần Trọng không nhịn được cười híp cả mắt: “Lúc nhỏ tôi đã nhìn thấy nó trong gương rồi, tôi nghĩ nó rất xấu nên muốn tẩy nó đi, nhưng mẹ tôi không đồng ý.”
Ngoài ra, vì cô ta là người thừa kế của chín gia tộc nên Lâm Tô rất khoan dung với cô ta, chưa từng nặng lời với cô ta bao giờ.
“Ừm, tôi biết rồi.”Lâm Tô cúi đầu, nhớ tới đêm tân hôn với Tần Trọng, Tần Trọng vui vẻ vén tóc lên cho cô xem vết bớt ở gáy: “Nương tử, nàng nhìn xem, có đẹp không? Là hoa mai đúng không? Mẹ ta nói đây là vết bớt có một không hai, trừ ta ra thì không còn ai có vết bớt đẹp như vậy nữa đâu, hahahaha.”
“Không sao, tuy tôi hơn mọi người mấy trăm tuổi nhưng tôi cũng mới sống được hơn 20 năm thôi.” Lâm Tô cười nói: “Cậu không cần coi tôi là bà già rồi kính trọng như vậy đâu.”
Ngoài ra, vì cô ta là người thừa kế của chín gia tộc nên Lâm Tô rất khoan dung với cô ta, chưa từng nặng lời với cô ta bao giờ.
Nhưng trước đám cưới họ một tuần, Lâm Tô bắt đầu nằm liệt giường, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
“Tần Trọng, không phải anh cũng mở tiệm cầm đồ đó chứ? Mấy thứ được bán đấu giá này lấy từ trong tiệm cầm đồ à?” Lâm Tô hỏi.“Phu quân của em…” Lâm Tô khẽ nói.
“Tiểu Nam, sao cô lại không vui thế? Có sếp bảo vệ, chắc chắn cô chủ Lâm sẽ sống tốt hơn. Cô chủ có thể ra ngoài ngắm nhìn thế giới, không còn phải quanh quẩn trong phòng cả ngày nữa.” Lương Triệu nói: “Cho dù bọn họ kết hôn thì đó cũng không phải là thật, đừng lo lắng quá.”*“Hả? Gì cơ?”
Mắt Lương Triệu sáng lên: “Tôi biết mà, cuối cùng Tiểu Nam cô cũng nghĩ thông rồi. Thời buổi này quan trọng nhất vẫn là kiếm tiền, lát nữa tôi sẽ tìm tổ trưởng của tôi hỏi xem có thể sắp xếp một công việc cho cô hay không.”
“Vâng tổ trưởng, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”
“Năm đó gia đình phu quân của em gặp nạn, cuối cùng chỉ còn lại mình anh ấy, em không biết anh ấy đã phải chịu biết bao đau khổ…” Lâm Tô sụt sịt: “Sau khi kết hôn với em cũng không được sống những ngày tháng tốt lành, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Anh và chàng ấy… cùng tên nhưng lại có số phận khác nhau.”
*“Hầy, thời đại đó quá loạn lạc, không ai có thể an cư lạc nghiệp được.” Tần Trọng thở dài: “Nếu như vợ chồng em có thể sinh ra ở thời đại này thì có lẽ đã khác rồi.”
Trâm vàng nạm ngọc không cài trên tóc cô chủ Lâm, đó lại là chuyện tốt, có thể dễ dàng mang nó đi.
“Ừm… sao thế Tiểu Nam, cô cứ xem đi, xem xong thì cũng đi ngủ một lát đi.” Lâm Tô ngáp một cái, trở mình rồi ngủ tiếp.
“Cô chủ, hôm nay trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải tối qua cô ngủ muộn không?” Tiểu Nam rót một cốc nước đưa cho Lâm Tô: “Hôm nay đã là cuối tuần rồi, sang ngày mai sẽ có buổi đấu giá, tôi thấy hơi lo.”Nhưng không ai biết rằng chiếc trâm vàng nạm ngọc này chính là chìa khóa để sống lại từ cõi chết.“Ừm, anh nói đúng.” Lâm Tô ngước mắt, giơ tay rút chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu ra: “Tần Trọng, được anh chăm sóc, em cũng không có gì để cảm ơn anh, chỉ có chiếc trâm vàng nạm ngọc này, coi như là món quà em tặng anh.”
“Haha. Em nói bông “hoa” đó hả?” Tần Trọng không nhịn được cười híp cả mắt: “Lúc nhỏ tôi đã nhìn thấy nó trong gương rồi, tôi nghĩ nó rất xấu nên muốn tẩy nó đi, nhưng mẹ tôi không đồng ý.”“Đây không phải là vật gia truyền nhà em à? Tôi không thể nhận được.” Tần Trọng vội từ chối: “Không có gì thật mà, tôi tình nguyện làm chuyện này, không muốn quà cảm ơn gì đâu.”
Lương Triệu lập tức ỉu xìu, anh ta thở dài: “Đúng là hết cách với cô mà.”
Cô ta nhìn Lâm Tô một lần nữa, sau đó giơ tay mở ngăn kéo ra.Tiêu Nam nhíu mày: “Lương Triệu, tôi nói thật, tôi chỉ coi anh là anh trai, chẳng qua là không muốn đả kích anh thôi chứ tôi biết tình cảm anh dành cho tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể đáp lại được.”“Tôi không nói dối anh.” Tiểu Nam xụ mặt, xoay người rời đi.“Cầm đi.” Đây là lần đầu tiên Lâm Tô chạm vào ngón tay Tần Trọng, vừa ấm áp lại vừa mềm, cô giữ chặt: “Nếu không… em sẽ thấy áy náy.”
“Cũng không phải toàn bộ, có rất nhiều con đường, nếu em thấy hứng thú, tôi sẽ từ từ giới thiệu cho em.” Tần Trọng nói: “Hoặc là… cũng có thể để em quản lý một tiệm cầm đồ, không khác trước đây là bao.”
Mọi chuyện cũng coi như đã định rồi… Quả nhiên không giống Tần Trọng, Tần Trọng của cô không quay lại được nữa rồi.
“Năm đó gia đình phu quân của em gặp nạn, cuối cùng chỉ còn lại mình anh ấy, em không biết anh ấy đã phải chịu biết bao đau khổ…” Lâm Tô sụt sịt: “Sau khi kết hôn với em cũng không được sống những ngày tháng tốt lành, đúng là trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Anh và chàng ấy… cùng tên nhưng lại có số phận khác nhau.”Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh ta: “Đội trưởng của tôi chỉ là hơi keo kiệt chút thôi… Nhưng người như tôi có thể vào công ty anh làm thật à?”“Thôi được rồi.” Tần Trọng không biết làm sao, đành trịnh trọng đặt chiếc trâm vàng nạm ngọc vào ngăn kéo bên cạnh: “Tôi sẽ cất kỹ.”
“Ừm, tôi biết mà.” Tiểu Nam nói: “Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Xin nghỉ lâu như vậy, đội trưởng sẽ có ý kiến với tôi mất, không biết có trừ tiền thưởng cuối năm của tôi không.”“Nếu có thể, em hy vọng nó có thể mãi mãi ở bên cạnh anh.” Lâm Tô nói: “Anh và em cũng coi như là người có duyên.”
“Hầy, thời đại đó quá loạn lạc, không ai có thể an cư lạc nghiệp được.” Tần Trọng thở dài: “Nếu như vợ chồng em có thể sinh ra ở thời đại này thì có lẽ đã khác rồi.”
*
Lương Triệu nhìn theo bóng lưng của cô ta, đứng ngẩn người ở đó rất lâu…
*“Thôi được rồi.” Tần Trọng không biết làm sao, đành trịnh trọng đặt chiếc trâm vàng nạm ngọc vào ngăn kéo bên cạnh: “Tôi sẽ cất kỹ.”“Cảm ơn, tôi biết rồi.”
“Haha. Em nói bông “hoa” đó hả?” Tần Trọng không nhịn được cười híp cả mắt: “Lúc nhỏ tôi đã nhìn thấy nó trong gương rồi, tôi nghĩ nó rất xấu nên muốn tẩy nó đi, nhưng mẹ tôi không đồng ý.”
Tiêu Nam nhíu mày: “Lương Triệu, tôi nói thật, tôi chỉ coi anh là anh trai, chẳng qua là không muốn đả kích anh thôi chứ tôi biết tình cảm anh dành cho tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể đáp lại được.”*
*
Lâm Tô cúi đầu, nhớ tới đêm tân hôn với Tần Trọng, Tần Trọng vui vẻ vén tóc lên cho cô xem vết bớt ở gáy: “Nương tử, nàng nhìn xem, có đẹp không? Là hoa mai đúng không? Mẹ ta nói đây là vết bớt có một không hai, trừ ta ra thì không còn ai có vết bớt đẹp như vậy nữa đâu, hahahaha.”
“Ừm… sao thế Tiểu Nam, cô cứ xem đi, xem xong thì cũng đi ngủ một lát đi.” Lâm Tô ngáp một cái, trở mình rồi ngủ tiếp.“Tiểu Nam, cô không muốn đi trượt ván trong công viên với tôi thật à? Tôi mang đủ đồ rồi, không phải cô rất muốn học hả? Tôi mang ván trượt nhỏ, đảm bảo sẽ không để cô ngã.” Lương Triệu nói: “Cô chủ không phải chỉ ở đây một hai ngày, cô đâu cần lúc nào cũng ở cạnh cô ấy?”“A, không, không cần, cô chủ, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi, ăn xong tôi với cô ngủ trưa.”Sau khi quay lại phòng ngủ, Lâm Tô nằm trên giường nhắm mắt lại.
“Tần Trọng.” Lâm Tô cầm một bó hoa tươi, gõ cửa phòng ngủ của Tần Trọng.
Soát lỗi: Một mí
“Hả? Gì cơ?”
Sau khi quay lại phòng ngủ, Lâm Tô nằm trên giường nhắm mắt lại.“Nếu có thể, em hy vọng nó có thể mãi mãi ở bên cạnh anh.” Lâm Tô nói: “Anh và e cũng coi như là người có duyên.”Mọi chuyện cũng coi như đã định rồi… Quả nhiên không giống Tần Trọng, Tần Trọng của cô không quay lại được nữa rồi.
“Cô chủ?” Tiểu Nam khẽ gọi.
“Hầy, em nên làm gì để người của chín gia tộc không cần tiếp tục bảo vệ tôi nữa đây?” Trên đường đi, Lâm Tô hơi chán nản nói: “Người của chín tộc đã bảo vệ em suốt hàng trăm năm qua, em rất cảm kích, nhưng em không muốn chuyện này trở thành dây xích trói buộc thêm nhiều người khác.”
Cô được coi là một di vật văn hóa còn sống, những tư liệu lịch sử có thể cung cấp đã nói hết cả rồi, thật ra bây giờ cô chẳng còn giá trị gì nữa…
Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, để em làm người rảnh rỗi thì tốt hơn.”
“Cô chủ?” Tiểu Nam khẽ gọi.Nghĩ đến đây, Lâm Tô cảm thấy lồng ngực đau nhói khó chịu. Quả nhiên, sau khi rời khỏi chiếc trâm vàng nạm ngọc kia, cơ thể cô sẽ bị hỏng.
“Đội trưởng của cô cũng thật là, anh ta làm thế mà được à, động tí là kêu trừ tiền.” Lương Triệu hơi bực, nói: “Nếu không làm được nữa thì để tôi nói với sếp cho cô đến công ty chúng tôi làm, phúc lợi cao mà đãi ngộ cũng tốt. Đợt này sắp có buổi đấu giá, cô đến thực tập trước xem sao.”
“Anh ấy không quan trọng bằng cô chủ.” Tiểu Nam cười nói: “Ai muốn đi chơi với anh ấy chứ.”Nhưng cô ta lục lọi một lúc lâu cũng không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc đâu, mãi đến khi đầu đầy mồ hôi cũng không thấy gì cả.Vậy cũng tốt, sống lại lần nữa coi như là bù đắp tiếc nuối của kiếp trước. Tần Trọng kiếp này sống vui vẻ là đủ rồi.
“Hả? Gì cơ?”
“Ừm.”“Tạm biệt, lên máy bay nhớ nghỉ ngơi.”Hết chương 04!*
Nhưng không ai biết rằng chiếc trâm vàng nạm ngọc này chính là chìa khóa để sống lại từ cõi chết.
Tiểu Nam trừng mắt nhìn anh ta: “Đội trưởng của tôi chỉ là hơi keo kiệt chút thôi… Nhưng người như tôi có thể vào công ty anh làm thật à?”“Cô chủ, hôm nay trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải tối qua cô ngủ muộn không?” Tiểu Nam rót một cốc nước đưa cho Lâm Tô: “Hôm nay đã là cuối tuần rồi, sang ngày mai sẽ có buổi đấu giá, tôi thấy hơi lo.”
Ăn trưa xong, ba người đi dạo trong vườn hoa, Lâm Tô đi nghỉ trưa trước, Tiểu Nam tiễn Lương Triệu ra về.
“Vẫn là con gái các cô có nhiều chuyện để nói.” Lương Triệu vừa nói xong thì phát hiện mình lỡ lời: “Xin lỗi cô chủ, tôi không có ý đó đâu… Khụ, ý tôi là đàn ông như tôi không biết nói nhiều, ăn nói cũng vụng nữa.”
Tần Trọng đưa Lâm Tô đến ngồi ở hàng ghế dưới, Lâm Tô rất tò mò về chuyện này.
“Vâng tổ trưởng, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”“Cô giỏi vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng nghĩ nhiều.” Lâm Tô cười nói: “Tiểu Nam, thời gian này cô cũng vất vả rồi, vừa có thời gian rảnh đã đến đây với tôi. Tôi thấy Lương Triệu sốt ruột lắm rồi, cậu ấy rất muốn hẹn cô ra ngoài chơi đấy.”
*“Anh ấy không quan trọng bằng cô chủ.” Tiểu Nam cười nói: “Ai muốn đi chơi với anh ấy chứ.”
Trâm vàng nạm ngọc không cài trên tóc cô chủ Lâm, đó lại là chuyện tốt, có thể dễ dàng mang nó đi.
Tin tức Tần Trọng và mối tình đầu là thanh mai trúc mã kết hôn với nhau lập tức được lan truyền rộng rãi.
Lâm Tô hoàn toàn không hay biết gì, trong khoảng thời gian này mọi người đều biết chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu cô là vật gia truyền nhà họ Lâm, cho dù là người của bên nào thì cũng đều mặc định đó là đồ của cô, để cô cầm là tốt nhất, không cần phải đưa nó đến viện bảo tàng.
Tần Trọng đưa Lâm Tô đến ngồi ở hàng ghế dưới, Lâm Tô rất tò mò về chuyện này.Hai người tán gẫu một hồi, Tiểu Nam giống như lơ đãng hỏi: “À đúng rồi cô chủ, cây trâm vàng nạm ngọc của cô đâu rồi? Sao cô lại không đeo?”
Cuối cùng buổi đấu giá cuối cũng kết thúc, Lương Triệu và Tiểu Nam vẫn đang ở trong văn phòng nghe lời dạy bảo của của tổ trưởng, còn Tần Trọng lái xe đưa Lâm Tô đi chơi.Sáng sớm nay, Lâm Tô tìm một chiếc trâm trên bàn trang điểm để cài lên, chiếc trâm này là vật chôn cùng cô, Tần Trọng đã lau sạch nó rồi để ở đây cho cô.
“Cảm ơn.” Tần Trọng cầm lấy rồi ngồi xuống với cô: “Không có gì mà liên lụy hay không liên lụy cả. Tôi sinh ra đã không có hứng thú với tình yêu, có thể giúp em cũng là vinh hạnh của tôi.”
Sở dĩ lan truyền tin đồn Tần Trọng không gần gũi với phái nữ có lẽ là để bảo vệ người phụ nữ mình yêu. Đúng là cảm động trời đất mà.“Được, vậy tôi về trước đây, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với anh.” Tiểu Nam nói: “Tạm biệt.”“Đeo nhiều cũng thấy chán rồi, muốn đổi sang kiểu khác.” Lâm Tô nói: “Ngày mai cố gắng làm việc nhé, có cần tôi giúp gì không?”
Ở sân bay.“A, không, không cần, cô chủ, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi, ăn xong tôi với “Cô chủ, hôm nay trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có phải tối qua cô ngủ muộn không?” Tiểu Nam rót một cốc nước đưa cho Lâm Tô: “Hôm nay đã là cuối tuần rồi, sang ngày mai sẽ có buổi đấu giá, tôi thấy hơi lo.”Hồi nãy tim Tiểu Nam đập như sấm, vì chột dạ nên mặt đỏ tía tai nhưng lời của Lâm Tô đã khiến cô ta bình tĩnh lại.cô ngủ trưa.”
*
*
*“Ừm.”
Cuối cùng buổi đấu giá cuối cũng kết thúc, Lương Triệu và Tiểu Nam vẫn đang ở trong văn phòng nghe lời dạy bảo của của tổ trưởng, còn Tần Trọng lái xe đưa Lâm Tô đi chơi.
“Tần Trọng.” Lâm Tô cầm một bó hoa tươi, gõ cửa phòng ngủ của Tần Trọng.*
“Cứ nói thẳng là được.” Tần Trọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ làm bản thân phiền não hơn thôi. Tháng sau chúng ta kết hôn rồi, lúc đó bọn họ sẽ đến dự. Nếu như em không tiện nói thì đến lúc đó tôi có thể nói giúp em.”
“Tiểu Nam, sao cô lại không vui thế? Có sếp bảo vệ, chắc chắn cô chủ Lâm sẽ sống tốt hơn. Cô chủ có thể ra ngoài ngắm nhìn thế giới, không còn phải quanh quẩn trong phòng cả ngày nữa.” Lương Triệu nói: “Cho dù bọn họ kết hôn thì đó cũng không phải là thật, đừng lo lắng quá.”
“Tôi không nói dối anh.” Tiểu Nam xụ mặt, xoay người rời đi.“Không sao, tuy tôi hơn mọi người mấy trăm tuổi nhưng tôi cũng mới sống được hơn 20 năm thôi.” Lâm Tô cười nói: “Cậu không cần coi tôi là bà già rồi kính trọng như vậy đâu.”“Vẫn là con gái các cô có nhiều chuyện để nói.” Lương Triệu vừa nói xong thì phát hiện mình lỡ lời: “Xin lỗi cô chủ, tôi không có ý đó đâu… Khụ, ý tôi là đàn ông như tôi không biết nói nhiều, ăn nói cũng vụng nữa.”
“Không sao, tuy tôi hơn mọi người mấy trăm tuổi nhưng tôi cũng mới sống được hơn 20 năm thôi.” Lâm Tô cười nói: “Cậu không cần coi tôi là bà già rồi kính trọng như vậy đâu.”
“Thôi được rồi.” Tần Trọng không biết làm sao, đành trịnh trọng đặt chiếc trâm vàng nạm ngọc vào ngăn kéo bên cạnh: “Tôi sẽ cất kỹ.”
“Đây không phải là vật gia truyền nhà em à? Tôi không thể nhận được.” Tần Trọng vội từ chối: “Không có gì thật mà, tôi tình nguyện làm chuyện này, không muốn quà cảm ơn gì đâu.”
Dịch: Tiêu Thiên ThanhNgoài ra, vì cô ta là người thừa kế của chín gia tộc nên Lâm Tô rất khoan dung với cô ta, chưa từng nặng lời với cô ta bao giờ.Ăn trưa xong, ba người đi dạo trong vườn hoa, Lâm Tô đi nghỉ trưa trước, Tiểu Nam tiễn Lương Triệu ra về.
Ăn trưa xong, ba người đi dạo trong vườn hoa, Lâm Tô đi nghỉ trưa trước, Tiểu Nam tiễn Lương Triệu ra về.
Beta: Maria, KimH“Tiểu Nam, cô không muốn đi trượt ván trong công viên với tôi thật à? Tôi mang đủ đồ rồi, không phải cô rất muốn học hả? Tôi mang ván trượt nhỏ, đảm bảo sẽ không để cô ngã.” Lương Triệu nói: “Cô chủ không phải chỉ ở đây một hai ngày, cô đâu cần lúc nào cũng ở cạnh cô ấy?”
Hai người tán gẫu một hồi, Tiểu Nam giống như lơ đãng hỏi: “À đúng rồi cô chủ, cây trâm vàng nạm ngọc của cô đâu rồi? Sao cô lại không đeo?”
“Được, vậy tôi về trước đây, đến lúc đó sẽ liên lạc lại với anh.” Tiểu Nam nói: “Tạm biệt.”
“Kết hôn với anh… sẽ không liên lụy đến anh thật chứ?” Lâm Tô đưa hoa cho anh: “Em hái ở vườn, ban đêm hoa thơm lắm đấy.”
“Tần Trọng, không phải anh cũng mở tiệm cầm đồ đó chứ? Mấy thứ được bán đấu giá này lấy từ trong tiệm cầm đồ à?” Lâm Tô hỏi.“Cứ nói thẳng là được.” Tần Trọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ làm bản thân phiền não hơn thôi. Tháng sau chúng ta kết hôn rồi, lúc đó bọn họ sẽ đến dự. Nếu như em không tiện nói thì đến lúc đó tôi có thể nói giúp em.”Tiêu Nam nhíu mày: “Lương Triệu, tôi nói thật, tôi chỉ coi anh là anh trai, chẳng qua là không muốn đả kích anh thôi chứ tôi biết tình cảm anh dành cho tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể đáp lại được.”
Lâm Tô đột nhiên mở mắt, dọa Tiểu Nam giật cả mình, hai chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ hẳn xuống: “Cô, cô chủ.”
“Đây không phải là vật gia truyền nhà em à? Tôi không thể nhận được.” Tần Trọng vội từ chối: “Không có gì thật mà, tôi tình nguyện làm chuyện này, không muốn quà cảm ơn gì đâu.”“Lạ thật…” Thấy thời gian nghỉ trưa của Lâm Tô sắp hết, Tiểu Nam chỉ đành phải bỏ cuộc.Lương Triệu sững sờ: “Tiểu Nam, cô đâu cần phải nói dối tôi? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”
“Đeo nhiều cũng thấy chán rồi, muốn đổi sang kiểu khác.” Lâm Tô nói: “Ngày mai cố gắng làm việc nhé, có cần tôi giúp gì không?”
*
“Cô giỏi vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng nghĩ nhiều.” Lâm Tô cười nói: “Tiểu Nam, thời gian này cô cũng vất vả rồi, vừa có thời gian rảnh đã đến đây với tôi. Tôi thấy Lương Triệu sốt ruột lắm rồi, cậu ấy rất muốn hẹn cô ra ngoài chơi đấy.”“Tôi không nói dối anh.” Tiểu Nam xụ mặt, xoay người rời đi.
“Lương Triệu, buổi đấu giá này sẽ do cậu và bạn của cậu chủ trì, cố gắng lên.”
“Cô chủ, trang sức trên bàn trang điểm của cô đẹp quá, tôi xem một chút được không?”Lương Triệu nhìn theo bóng lưng của cô ta, đứng ngẩn người ở đó rất lâu…
“Hầy, thời đại đó quá loạn lạc, không ai có thể an cư lạc nghiệp được.” Tần Trọng thở dài: “Nếu như vợ chồng em có thể sinh ra ở thời đại này thì có lẽ đã khác rồi.”
“Cô chủ?” Tiểu Nam khẽ gọi.cô ngủ trưa.”*
Cuối cùng buổi đấu giá cuối cũng kết thúc, Lương Triệu và Tiểu Nam vẫn đang ở trong văn phòng nghe lời dạy bảo của của tổ trưởng, còn Tần Trọng lái xe đưa Lâm Tô đi chơi.“Cảm ơn, tôi biết rồi.”“Cô chủ?” Tiểu Nam khẽ gọi.
*
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hóa ra mấy tin đồn Tần Trọng không thích gần gũi với phái nữ, cũng không muốn kết hôn trước đây đều là giả. Người ta có bạn gái, hơn nữa tình cảm của họ cũng rất ổn định.
“Hả? Gì cơ?”Lâm Tô nằm giường không nhúc nhích.
Sở dĩ lan truyền tin đồn Tần Trọng không gần gũi với phái nữ có lẽ là để bảo vệ người phụ nữ mình yêu. Đúng là cảm động trời đất mà.
Sau khi quay lại phòng ngủ, Lâm Tô nằm trên giường nhắm mắt lại.
“Cô chủ, trang sức trên bàn trang điểm của cô đẹp quá, tôi xem một chút được không?”
Ngày tổ chức buổi đấu giá, vì hôm trước bị Tiểu Nam từ chối nên trong lòng Lương Triệu thấy khó chịu và chán nản, còn Tiểu Nam lơ là không tập trung vì không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc. Trạng thái làm việc của hai người không được tốt lắm.
*
“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, vết bớt sau cổ anh rất đẹp, anh đã từng nhìn kỹ nó chưa?”Lâm Tô đột nhiên mở mắt, dọa Tiểu Nam giật cả mình, hai chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ hẳn xuống: “Cô, cô chủ.”
“Đeo nhiều cũng thấy chán rồi, muốn đổi sang kiểu khác.” Lâm Tô nói: “Ngày mai cố gắng làm việc nhé, có cần tôi giúp gì không?”
“A, không, không cần, cô chủ, chúng ta đi ăn cơm trưa thôi, ăn xong tôi với cô ngủ trưa.”
“Kết hôn với anh… sẽ không liên lụy đến anh thật chứ?” Lâm Tô đưa hoa cho anh: “Em hái ở vườn, ban đêm hoa thơm lắm đấy.”“Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, vết bớt sau cổ anh rất đẹp, anh đã từng nhìn kỹ nó chưa?”“Ừm… sao thế Tiểu Nam, cô cứ xem đi, xem xong thì cũng đi ngủ một lát đi.” Lâm Tô ngáp một cái, trở mình rồi ngủ tiếp.
Lương Triệu sững sờ: “Tiểu Nam, cô đâu cần phải nói dối tôi? Cô tưởng tôi là kẻ ngốc hả?”
*
Hồi nãy tim Tiểu Nam đập như sấm, vì chột dạ nên mặt đỏ tía tai nhưng lời của Lâm Tô đã khiến cô ta bình tĩnh lại.
Quả nhiên, cô chủ Lâm chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi bình thường mà thôi, mặc dù là chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm nhưng mới làm được hai năm, căn bản không nghĩ nhiều đến vậy, là một cô nàng đơn thuần không có lòng đề phòng người khác.
Quả nhiên, cô chủ Lâm chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi bình thường mà thôi, mặc dù là chủ tiệm cầm đồ nhà họ Lâm nhưng mới làm được hai năm, căn bản không nghĩ nhiều đến vậy, là một cô nàng đơn thuần không có lòng đề phòng người khác.
*
“Lạ thật…” Thấy thời gian nghỉ trưa của Lâm Tô sắp hết, Tiểu Nam chỉ đành phải bỏ cuộc.Ngoài ra, vì cô ta là người thừa kế của chín gia tộc nên Lâm Tô rất khoan dung với cô ta, chưa từng nặng lời với cô ta bao giờ.
Tần Trọng đưa Lâm Tô đến ngồi ở hàng ghế dưới, Lâm Tô rất tò mò về chuyện này.
–Tiểu Nam nghĩ thầm, chầm chậm bước đến bàn trang điểm rồi ngồi xuống.
“Phu quân của em…” Lâm Tô khẽ nói.“Cảm ơn.” Tần Trọng cầm lấy rồi ngồi xuống với cô: “Không có gì mà liên lụy hay không liên lụy cả. Tôi sinh ra đã không có hứng thú với tình yêu, có thể giúp em cũng là vinh hạnh của tôi.”Trâm vàng nạm ngọc không cài trên tóc cô chủ Lâm, đó lại là chuyện tốt, có thể dễ dàng mang nó đi.
“Phu quân của em…” Lâm Tô khẽ nói.
Lương Triệu lập tức ỉu xìu, anh ta thở dài: “Đúng là hết cách với cô mà.”
Tiểu Nam nhắm mắt lại, trong lòng thầm nói: Cô chủ Lâm, xin lỗi cô, tôi chỉ muốn đem chiếc trâm vàng nạm ngọc này đi nghiên cứu một chút, đêm nay sẽ mang trả lại, tuyệt đối không lấy làm của riêng.
Cô ta nhìn Lâm Tô một lần nữa, sau đó giơ tay mở ngăn kéo ra.
“Tạm biệt, lên máy bay nhớ nghỉ ngơi.”
Nghĩ đến đây, Lâm Tô cảm thấy lồng ngực đau nhói khó chịu. Quả nhiên, sau khi rời khỏi chiếc trâm vàng nạm ngọc kia, cơ thể cô sẽ bị hỏng.Tin tức Tần Trọng và mối tình đầu là thanh mai trúc mã kết hôn với nhau lập tức được lan truyền rộng rãi.Không có ở trên bàn, chắc chắn là bên trong đó.
“Kết hôn với anh… sẽ không liên lụy đến anh thật chứ?” Lâm Tô đưa hoa cho anh: “Em hái ở vườn, ban đêm hoa thơm lắm đấy.”Nhưng cô ta lục lọi một lúc lâu cũng không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc đâu, mãi đến khi đầu đầy mồ hôi cũng không thấy gì cả.
“Ừm, anh nói đúng.” Lâm Tô ngước mắt, giơ tay rút chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu ra: “Tần Trọng, được anh chăm sóc, em cũng không có gì để cảm ơn anh, chỉ có chiếc trâm vàng nạm ngọc này, coi như là món quà em tặng anh.”“Được rồi, sếp Tần tin tưởng cậu, tôi cũng phải cố gắng bồi dưỡng cậu.” Tổ trưởng vỗ vai anh ta: “Tài liệu ở chỗ Phương Phương, cậu xem kỹ nhé.”“Lạ thật…” Thấy thời gian nghỉ trưa của Lâm Tô sắp hết, Tiểu Nam chỉ đành phải bỏ cuộc.
“Thôi được rồi.” Tần Trọng không biết làm sao, đành trịnh trọng đặt chiếc trâm vàng nạm ngọc vào ngăn kéo bên cạnh: “Tôi sẽ cất kỹ.”*
“Tiểu Nam, cô không muốn đi trượt ván trong công viên với tôi thật à? Tôi mang đủ đồ rồi, không phải cô rất muốn học hả? Tôi mang ván trượt nhỏ, đảm bảo sẽ không để cô ngã.” Lương Triệu nói: “Cô chủ không phải chỉ ở đây một hai ngày, cô đâu cần lúc nào cũng ở cạnh cô ấy?”
Ngày tổ chức buổi đấu giá, vì hôm trước bị Tiểu Nam từ chối nên trong lòng Lương Triệu thấy khó chịu và chán nản, còn Tiểu Nam lơ là không tập trung vì không tìm thấy trâm vàng nạm ngọc. Trạng thái làm việc của hai người không được tốt lắm.
Tần Trọng đưa Lâm Tô đến ngồi ở hàng ghế dưới, Lâm Tô rất tò mò về chuyện này.
Lâm Tô hoàn toàn không hay biết gì, trong khoảng thời gian này mọi người đều biết chiếc trâm vàng nạm ngọc trên đầu cô là vật gia truyền nhà họ Lâm, cho dù là người của bên nào thì cũng đều mặc định đó là đồ của cô, để cô cầm là tốt nhất, không cần phải đưa nó đến viện bảo tàng.
Lâm Tô cúi đầu, nhớ tới đêm tân hôn với Tần Trọng, Tần Trọng vui vẻ vén tóc lên cho cô xem vết bớt ở gáy: “Nương tử, nàng nhìn xem, có đẹp không? Là hoa mai đúng không? Mẹ ta nói đây là vết bớt có một không hai, trừ ta ra thì không còn ai có vết bớt đẹp như vậy nữa đâu, hahahaha.”
“Đeo nhiều cũng thấy chán rồi, muốn đổi sang kiểu khác.” Lâm Tô nói: “Ngày mai cố gắng làm việc nhé, có cần tôi giúp gì không?”“Cầm đi.” Đây là lần đầu tiên Lâm Tô chạm vào ngón tay Tần Trọng, vừa ấm áp lại vừa mềm, cô giữ chặt: “Nếu không… em sẽ thấy áy náy.”“Không sao, tuy tôi hơn mọi người mấy trăm tuổi nhưng tôi cũng mới sống được hơn 20 năm thôi.” Lâm Tô cười nói: “Cậu không cần coi tôi là bà già rồi kính trọng như vậy đâu.”“Tần Trọng, không phải anh cũng mở tiệm cầm đồ đó chứ? Mấy thứ được bán đấu giá này lấy từ trong tiệm cầm đồ à?” Lâm Tô hỏi.
“Cứ nói thẳng là được.” Tần Trọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ làm bản thân phiền não hơn thôi. Tháng sau chúng ta kết hôn rồi, lúc đó bọn họ sẽ đến dự. Nếu như em không tiện nói thì đến lúc đó tôi có thể nói giúp em.”“Được rồi, sếp Tần tin tưởng cậu, tôi cũng phải cố gắng bồi dưỡng cậu.” Tổ trưởng vỗ vai anh ta: “Tài liệu ở chỗ Phương Phương, cậu xem kỹ nhé.”“Cũng không phải toàn bộ, có rất nhiều con đường, nếu em thấy hứng thú, tôi sẽ từ từ giới thiệu cho em.” Tần Trọng nói: “Hoặc là… cũng có thể để em quản lý một tiệm cầm đồ, không khác trước đây là bao.”
“Vẫn là con gái các cô có nhiều chuyện để nói.” Lương Triệu vừa nói xong thì phát hiện mình lỡ lời: “Xin lỗi cô chủ, tôi không có ý đó đâu… Khụ, ý tôi là đàn ông như tôi không biết nói nhiều, ăn nói cũng vụng nữa.”Lâm Tô lắc đầu: “Không cần đâu, để em làm người rảnh rỗi thì tốt hơn.”
Nhưng trước đám cưới họ một tuần, Lâm Tô bắt đầu nằm liệt giường, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
“Vâng tổ trưởng, chắc chắn tôi sẽ làm tốt.”*
Tiểu Nam cười nghịch ngợm: “Đi thôi, anh dẫn tôi đi làm quen với công việc đi.”Cuối cùng buổi đấu giá cuối cũng kết thúc, Lương Triệu và Tiểu Nam vẫn đang ở trong văn phòng nghe lời dạy bảo của của tổ trưởng, còn Tần Trọng lái xe đưa Lâm Tô đi chơi.
“Hầy, em nên làm gì để người của chín gia tộc không cần tiếp tục bảo vệ em nữa đây?” Trên đường đi, Lâm Tô hơi chán nản nói: “Người của chín tộc đã bảo vệ em suốt hàng trăm năm qua, em rất cảm kích, nhưng em không muốn chuyện này trở thành dây xích trói buộc thêm nhiều người khác.”
Soát lỗi: Một mí“Cứ nói thẳng là được.” Tần Trọng nói: “Đừng nghĩ nhiều, chỉ làm bản thân phiền não hơn thôi. Tháng sau chúng ta kết hôn rồi, lúc đó bọn họ sẽ đến dự. Nếu như em không tiện nói thì đến lúc đó tôi có thể nói giúp em.”
Sáng sớm nay, Lâm Tô tìm một chiếc trâm trên bàn trang điểm để cài lên, chiếc trâm này là vật chôn cùng cô, Tần Trọng đã lau sạch nó rồi để ở đây cho cô.“Vậy em cảm ơn anh trước nha.” Lâm Tô cười nói: “Em rất mong chờ tháng sau mau đến.”
“Đội trưởng của cô cũng thật là, anh ta làm thế mà được à, động tí là kêu trừ tiền.” Lương Triệu hơi bực, nói: “Nếu không làm được nữa thì để tôi nói với sếp cho cô đến công ty chúng tôi làm, phúc lợi cao mà đãi ngộ cũng tốt. Đợt này sắp có buổi đấu giá, cô đến thực tập trước xem sao.”
*
“Cô giỏi vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu, đừng nghĩ nhiều.” Lâm Tô cười nói: “Tiểu Nam, thời gian này cô cũng vất vả rồi, vừa có thời gian rảnh đã đến đây với tôi. Tôi thấy Lương Triệu sốt ruột lắm rồi, cậu ấy rất muốn hẹn cô ra ngoài chơi đấy.”
Tin tức Tần Trọng và mối tình đầu là thanh mai trúc mã kết hôn với nhau lập tức được lan truyền rộng rãi.
Tiểu Nam cười nghịch ngợm: “Đi thôi, anh dẫn tôi đi làm quen với công việc đi.”
“Cầm đi.” Đây là lần đầu tiên Lâm Tô chạm vào ngón tay Tần Trọng, vừa ấm áp lại vừa mềm, cô giữ chặt: “Nếu không… em sẽ thấy áy náy.”Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, hóa ra mấy tin đồn Tần Trọng không thích gần gũi với phái nữ, cũng không muốn kết hôn trước đây đều là giả. Người ta có bạn gái, hơn nữa tình cảm của họ cũng rất ổn định.
Tiêu Nam nhíu mày: “Lương Triệu, tôi nói thật, tôi chỉ coi anh là anh trai, chẳng qua là không muốn đả kích anh thôi chứ tôi biết tình cảm anh dành cho tôi, nhưng tôi xin lỗi, tôi không thể đáp lại được.”
“Sao thế?” Cửa mở, Tần Trọng đeo kính, máy tính trên bàn làm việc phía sau anh vẫn đang bật, xem ra anh vẫn đang làm việc.Sở dĩ lan truyền tin đồn Tần Trọng không gần gũi với phái nữ có lẽ là để bảo vệ người phụ nữ mình yêu. Đúng là cảm động trời đất mà.
Sáng sớm nay, Lâm Tô tìm một chiếc trâm trên bàn trang điểm để cài lên, chiếc trâm này là vật chôn cùng cô, Tần Trọng đã lau sạch nó rồi để ở đây cho cô.
“Tiểu Nam, cô không muốn đi trượt ván trong công viên với tôi thật à? Tôi mang đủ đồ rồi, không phải cô rất muốn học hả? Tôi mang ván trượt nhỏ, đảm bảo sẽ không để cô ngã.” Lương Triệu nói: “Cô chủ không phải chỉ ở đây một hai ngày, cô đâu cần lúc nào cũng ở cạnh cô ấy?”“Vậy em cảm ơn anh trước nha.” Lâm Tô cười nói: “Em rất mong chờ tháng sau mau đến.”“Vâng, tổ trưởng. Cảm ơn anh đã cho em cơ hội này.” Lương Triệu vui vẻ nói: “Em muốn được làm người chủ trì chương trình lâu lắm rồi, em có chứng chỉ tiếng phổ thông hạng B đấy.”Nhưng trước đám cưới họ một tuần, Lâm Tô bắt đầu nằm liệt giường, ngay cả đứng cũng không đứng nổi.
Hết chương 04!