Một ngày đẹp trời nào đó, em gái Tiểu Lục muốn đi phó bản Truyền Đạo tràng, kiên trì lôi bang chủ đại nhân ra khỏi chiến trường, lúc ấy con vịt không lên mạng, trong bang cũng chẳng còn thầy thuốc nào rảnh rỗi, Bang chủ đại nhân liền kêu gọi thầy thuốc và thích khách hỗ trợ, Bánh bao liền lôi Tử Điệp cùng đi.
Khi đó tài khoản của Tử Điệp mới cấp sáu tám, còn chưa ra cánh, cả ngày cô vội vàng thăng cấp, không có thời gian để thở, bé Lục vào Mông Hồng Thiên Hạ chưa lâu, dĩ nhiên là không biết thầy thuốc suốt ngày cắm mặt vào phó bản này. Trong kênh đoàn đội nhất thời im lặng tĩnh mịch, không có ai nói chuyện.
Mạn Đà La và Bang chủ đại nhân đánh quái, mỗi người thủ một bên, Tử Điệp và Bánh bao thỉnh thoảng cũng chọt vào máy chiêu, thời gian còn lại thì tán chuyện vui vẻ.
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: [ Đánh ] Còn tưởng rằng bạn đã ẩn cư chứ, gần đây trốn đi đâu vậy? Ngày nào cũng lên mạng, mà không thấy mặt mũi đâu.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Nào có, rõ ràng bạn lo phong hoa tuyết nguyệt*, trọng sắc khinh bạn vắng vẻ mình. [ đập bàn ]
(*Phong hoa tuyết nguyệt: chi tình yêu nam nữ.)
Bé Tử Điệp nghi hoặc:
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: Tiểu Mộc, có phải bạn mới thất tìnhkhông? Tại sao mình cứ cảm thấy bạn đang miễn cưỡng cười vui.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Làm gì có, đang vui vẻ thuận lợi thế này, thất tình gì đâu!
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: Không phải là tốt rồi, có chuyện gì thì tâm sự với mình nha, đừng để trong lòng khó chịu lắm.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Tử Điệp: Mau bơm máu đi, [ Đánh ] Mạn Đà La sắp chết rồi kìa! >_
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: Hừ, đừng lo, anh ấy không dễ chết thế đâu.
Bánh bao vùi đầu đánh quái, cũng không trốn sau lưng Thánh Kỵ Sĩ như trướckia, cái ID Hoang Hỏa này, lúc cô không thấy thì rất khó chịu, thấy rồicàng khó chịu hơn. Một đội năm người đánh tới cuối phó bản, BOSS rủ lòng từ bi rơi xuống một bộ châm Sát Na Phương Hoa, lại có thêm mấy thuộctính áp dụng cho thầy thuốc trên cấp sáu tám, những thuộc tính khác cũng không tệ lắm. Bánh bao còn chưa kịp nói gì, đã thấy một hàng thông báocủa Hệ thống:
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia [ Sát Na Phương Hoa ] cho Lục Mập Hồng Gầy.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia [ Ngự Phong Bào ] cho Lục Mập Hồng Gầy.
[ Tổ đội thông báo ] Đội trưởng chia [ Lăng Vân mang ] cho Lục Mập Hồng Gầy.
Khi đó đội trưởng của tổ đội là Lục Mập Hồng Gầy.
Bánh bao cảm thấy hiềm khích giữa cô và sư nương có lẽ đã phát sinh vào lúc đó.
[ Tổ đội ] Thù Tiểu Mộc: Tiểu Lục, bạn nên phân Sát Na Phương Hoa cho Tử Điệp mới đúng, châm này rất khó ra.
[ Đội trưởng tổ đội ] Lục Mập Hồng Gầy: Ồ, tại mọi người không nói nên mình cứ tưởng không ai cần.
[ Tổ đội ] Mạn Đà La: Không sao không sao, phó bản này cũng không khó lắm, lát nữa vào thêm một lần cũng được mà.
[ Tổ đội ] Tử Điệp: Ờ ờ, đúng vậy, không sao đâu. Dù sao mình cũng đang rảnh rỗi mà, vào chơi thôi.
[ Đội trưởng tổ đội ] Lục Mập Hồng Gầy: Đúng vậy, một cây châm thôi mà, đâu phải là thứ quý hiếm gì mà phải giành giật.
Nếu như việc này xảy ta trước kia, hoặc đây là trang bị Bánh bao muốn có,có lẽ Bánh bao sẽ bỏ qua, nhưng lúc này cô lại cảm thấy bực bội, ngườita lịch sự nói không sao, cô ta lại cho là thật bảo mình"giành giật" ,châm này có đôi khi đánh cả tháng cũng không ra một cây.
[ Tổ đội ] Thù Tiểu Mộc: Bạn làm đội trưởng mà sao không tìm hiểu nhu cầu củanhững người trong đội? Bây giờ Tử Điệp còn yếu, bạn cũng nên chia cho cô ấy vài món trang bị để ép thuộc tính chứ.
[ Đội trưởng tổ đội ]Lục Mập Hồng Gầy: Không thấy mình đang chia sao? Sớm biết vậy mình đãmặc kệ không làm loại chuyện dễ gây mất lòng này. Ông xã, anh chia chobọn họ đi.
[ Hệ thống ] Đội trưởng thoái vị nhường chức cho Thánh Kỵ Sĩ.
[ Tổ đội ] Tử Điệp: Mình đi trước.
[ Hệ thống ] Tử Điệp rời khỏi tổ đội.
[ Hệ thống ] Mạn Đà La rời khỏi tổ đội.
Bánh bao chưa bao giờ ấm ức như vậy, cô cũng rời khỏi tổ đội.
[ Bạn tốt ] Tử Điệp nói với bạn: Bạn thân à, mình không cần đi phó bản để ép đồ đâu, ông xã chuẩn bị cho mình đầy một kho hàng rồi, mỗi ngày mình đánh một bộ trang bị cũng dùng không hết nữa là. Vì bạn nói không cóthầy thuốc nên mình mới theo vào chơi. Đừng tranh cãi với cô ấy, lão Đại sẽ khó xử đó. [ Hôn môi ]
[ Bạn tốt ] Mạn Đà La nói với bạn: Những thứ A Tử cần mình sẽ giúp cô ấy kiếm về, đừng so đo với cô ta.
[ Bạn tốt ] Mạn Đà La nói với bạn: 354*** là mật mã quốc khố của bang Mạn Đà La, về sau Tiểu Mộc muốn cái gì, nói với Tử Điệp một tiếng rồi tự đi lấy.
Hôm đó Bang chủ đại nhân không tỏ thái độ gì, nhưng từ đó về sau anh ta luôn tự làm đội trưởng.
Cho nên có đôi khi lập trường là một thứ thật đáng sợ, mà lập trường củaphụ nữ càng đáng sợ hơn. Ai da, nói nhầm rồi, khi đó Tiểu Mộc còn chưađược xem là phụ nữ —— cô chỉ là cái Bánh bao mà chó cũng không thèm ngó tới. >_
Nếu chuyện lần này đối tượng không phải bé TiểuLục—— Phu nhân của Bang chủ đại nhân, có lẽ Bánh bao sẽ không canh cánhtrong lòng, cũng như vậy, nếu người đề suất không phải là đồ đệ yêu quýđắc ý của Bang chủ đại nhân có lẽ Tiểu Lục sẽ không cảm thấy mất mặt như thế. Mà nếu không có chuyện hôm nay, có lẽ cô cũng không quá khắt khevới Tiểu Mộc.
Thế lực chiến tối thứ Bảy, Bang chủ đại nhân uốnghơi nhiều —— tháng trước anh phải đi nộp tiền bảo lãnh người quản lýtiệm mình đánh nhau bị cảnh sát bắt, vừa đến đồn cảnh sát anh liền thấycả hai bên đều ở đó, anh vung tay lên chuộc cả hai thằng ra. Đối phươngcòn canh cánh trong lòng, nói nếu như không phải người của anh ỷ đônghiếp ít, chỉ bằng cái bộ xương khô kia làm sao có thể đánh mình thànhnhư vậy. Bang chủ đại nhân giận dữ, dứ dứ nắm đấm to như cái nồi đất vào mặt đối phương, hung thần ác sát nói: "Chưa đủ lông đủ cánh đánh cái gì mà đánh, hử? Còn lải nhải anh dần cho một trận bây giờ!"
Đối phương thức thời ngậm miệng lại, sau đó mới ngạc nhiên hỏi: "Này, vì sao anh cũng bảo lãnh cho tôi?"
Bang chủ đại nhân nhún vai: "Năm trăm đồng một tên, vẫn còn lời chán."
Anh ta nói cứ như là đang mua hàng giảm giá, đối phương 囧. Cuối cùng ngườinày lại thường xuyên đến tiệm của Bang chủ đại nhân tại thành phố L, lúc tiệm thiếu người thì cậu ta trông giúp, còn chủ động dọn dẹp, quét bụipha đồ uống cho khách. Có ai hỏi, thì cậu ta thản nhiên trả lời là mìnhđược anh Hán mua về.
Bang chủ đại thấy cậu ta tuy còn nhỏ tuổinhưng tay chân cũng nhanh nhẹn chịu khó, nhất là mới tí tuổi đầu đã biết lấy lòng các em gái, miệng ngọt như bôi mật, lôi kéo nhiều khách quencho Vỏ sò xám. Hơn nữa hiện tại không có nghề ngỗng gì nên giữ cậu talại trông tiệm.
Thứ Bảy tuần này, cậu ta nằng nặc lôi kéo Bang chủ đại nhân đi ra ngoài uống rượu, ép hết ly này tới ly khác.
Bang chủ đại nhân say khướt lên YY, chỉ huy đám sói đói tấn công đài TếTrời, sau đó trong mơ mơ màng màng Mông Hồng Thiên Hạ tự dưng lại điđánh đài tế trời ở Thạch Lâm —— đó là nơi bang Thiên Tịnh Sa trường kỳchiếm lĩnh. Khi đó tuy Thiên Tịnh Sa đối địch với Mông Hồng Thiên Hạ,lại không nghĩ tới đối phương bỏ Đàn tế cổ mà chạy tới Thạch Lâm chiếmđịa bàn của mình. Mông Hồng Thiên Hạ so với Thiên Tịnh Sa đúng là ngườiđông thế mạnh, mặc dù đối phương cảm thấy rất bất mãn, nhưng cũng tựđộng chuyển qua đánh Đàn tế cổ. Sau khi tẩy đàn tế xong Bang chủ đạinhân phun ta một câu khiến tất cả mọi người đều 囧, anh nói: "Sao lạ vậyta, đài tế trời ở Đàn tế cổ chuyển tới Thạch Lâm từ khi nào vậy..."
= =
Bánh bao một mực yên lặng lắng nghe giọng nói của anh, cô không thể khốngchế lỗ tai của mình lưu ý từng câu từng chữ, thậm chí là kiểu chữ màusắc của mỗi dòng anh viết trên kênh bang hội. Mỗi một lần giọng nói củaanh vang lên trên YY, cô luôn mặt đỏ tim đập giống như kẻ trộm. Đã lâulắm rồi cô mới gửi mật ngữ cho anh:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Thánh Kỵ Sĩ : Uống ít rượu thôi, đi ngủ sớm một chút đi.
Bang chủ đại nhân vẫn nhanh chóng trả lời cô như cũ:
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: [ Vỗ về ] Đồ nhi yêu quý yên tâm, sư phụ ngàn chén không ngã!
Thấy hai chữ không ngã, Bánh bao đột nhiên nhớ tới độ ấm của vật thể cứngrắn đêm hôm đó, mặt Bánh bao càng đỏ bừng. Mỗi người đều có một bí mậtkhông muốn để người khác biết, chỉ một mình yên lặng ngẫm nghĩ trongđêm. Đối với Bánh bao mà nói, anh chính là toàn bộ bí mật của cô, khiếncô cam tâm tình nguyện lưu luyến mảnh đất hoang này, cho dù làm một kẻvô hình như không khí, đối với cô cũng là những kỷ niệm ngọt ngào.
[ Bạn tốt ] Thánh Kỵ Sĩ nói với bạn: Đồ nhi yêu quý, lên YY hát đi.
Cái trò ca hát này, cũng giống như đóng góp cho bang hội, phải do bang chủđi đầu làm gương. Bang chủ đại nhân hát bài Bá vương biệt cơ theo kiểuthanh xướng**, Bánh bao cảm thấy ca sĩ cũng không hát hay đến như vậy —— ai, trong mắt người tình là Tây Thi mà.
( ** Một kiểu hát kinh kịch chay, không có đọa cụ, hóa trang của Trung Quốc.)
Bài hát kết thúc, trên YY ồn ã tiếng trầm trồ khen ngợi, kế tiếp có ngườiđề nghị bang chủ phu nhân lên sàn, Bang chủ đại nhân lại không thèm đểý: "Tiểu Mộc, Tiểu Mộc đi ra hát bài nghe đi."
Sau đó trên YY,liền thấy bang chủ phu nhân rời khỏi kênh. Mọi người đều im thin thít,một lát sau mới có người nói nhỏ: "Hình như chị dâu giận rồi."
"Lão Đại đêm nay ông phải quỳ gối giặt đồ rồi ."
"Lão Đại hiện nay đang thịnh hành hình phạt vác máy giặt đó."
...
Phu nhân chạy mất, bọn họ bắt đầu thúc giục con vịt, tối hôm đó con vịt hát một bài hát Giang Nam, giọng hát của anh ta dịu dàng mà trong trẻo,khiến ngàn vạn em gái mê mẩn, trên YY đầy tiếng than thở trầm trồ. Bánhbao càng tự ti, càng không dám mặt dày mở miệng. Cuối cùng lục tục cũngcó mấy cô gái ra hát, trên YY càng rầm rộ như mây, một hàng ID dài vểnhtai ngồi nghe. Kỳ thật có vài người hát không được hay lắm, trích nguyên văn lời Bang chủ đại nhân là —— rút đầu cắm tai nghe, chờ hát xong rồilại cắm vào gật đầu rối rít khen: "Hay quá, hay quá." = =
Bánhbao rất ít khi lên YY—— ngay cả QQ cô còn lười nói gì tới YY. Cho dù lên cũng giả chết cả ngày. Cô rất hâm mộ con vịt không biết bơi cũng xuốngsông vẫy vùng, cô rất bội phục dũng khí của những người khác, nhưng cuối cùng chỉ đứng lắc lắc trên bờ không dám thử.
Mà Bang chủ đại nhân thì đang vội vàng dỗ bà xã nhà mình:
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Lục Mập Hồng Gầy: Bà xã? Lên YY hát đi.
[ Bạn tốt ] Lục Mập Hồng Gầy nói với bạn: Hừ, trên YY có đồ đệ yêu quý nhi của anh là được rồi, gọi tôi làm gì.
[ Bạn tốt ] Bạn nói với Lục Mập Hồng Gầy: ... Vậy cũng giận à? Bà xã ghen tuông ghê quá. Đến đến đến, đừng tức giận nữa, ông xã ôm một cái, lênhát nha.
[ Bạn tốt ] Lục Mập Hồng Gầy nói với bạn: Đi ôm đồ đệ của anh đi.
[ Bạn tốt ] Bạn nói vớii Lục Mập Hồng Gầy: [ Ngậm miệng ] Không dám.
...
Rốt cuộc thì bé Tiểu Lục thì cũng lên YY lần nữa, cũng hát một bài, giọnghát rất bình thường, Bánh bao không nói gì nhưng cũng oán thầm trongbụng—— hát còn không hay bằng mình vậy mà dám ra đây bêu xấu.
Cho nên một khi phụ nữ đã thấy đối phương không vừa mắt, thì đúng là chuyện rất đau đầu.
Cuối cùng lại có người thúc giục Tiểu Mộc, nhưng Bánh bao vẫn ngại ngùng giả chết, mặc cho người ta chọt tới chọt lui vẫn không chịu lên tiếng.sssssssssssssss