Anh Mất Em Rồi Sao?

Anh Mất Em Rồi Sao? - Chương 23






- Cậu chủ..... - nhỏ đứng dậy nhìn thẳng vào mắt anh trong đôi mắt có phần kiên nghị.
- Nhật Hạ.... Hãy nghe anh giải thích...!
- Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy còn cần giải thích sao?- nhỏ lau sạch nước mắt, hít sâu một hơi thật nhiều oxi như để bù lại những khoảng trống trong lòng.
- Nhà anh giàu như vậy có thể nào cho tôi đây mượn 100 triệu. Tôi nhất định sẽ trả- chuyện đã đến nước này nhỏ còn cách nào khác sao?
- Em cần tiền sao? - Gia Hưng sau nửa ngày câm lặng cuối cùng cũng nói được một câu.
- Làm ơn tôi đang rất cần. Thiếu gia như anh nhất định không hiểu được cảm giác của những người như chúng tôi đâu- nước mắt lại bắt đầu rơi.
Anh đau lòng khoác áo cho nhỏ,  lau sạch nước mắt trên mặt nhỏ. Anh ôm nhỏ vào lòng nhưng nhỏ giãy ra..
- Nếu em muốn có tiền thì hãy ngoan một chút- sau câu nói đó nhỏ thật sự rất ngoan. Bỏ mặc anh muốn làm gì thì làm.
Anh đưa nhỏ vào bệnh viện, nhờ số tiền của anh cuối cùng mẹ nhỏ cũng đã được phẫu thuật.
Ca phẫu thuật rất thành công, hiện tại đã không có gì lo lắng nữa rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi là ổn.
Khoảng thời gian sau đó Gia Hưng cũng nghỉ việc, nhỏ cũng chẳng còn lý do nào để gặp anh nữa chỉ biết cố gắng kiếm đủ tiền trả nợ cho anh. Ở trường nhỏ cũng tránh mặt luôn cả nó. Nó làm cách nào cũng không gặp được.
Hôm nay vẫn như thường lệ, xong việc thì về nhà. Đột nhiên có một bàn tay to lớn kéo cô lại ôm cô vào lòng.
- Buông ra.... Buông tôi ra anh đang làm cái gì vậy- nhỏ ra sức giãy giụa, nhưng sức bình sinh của nhỏ sao có thể thắng được sức quật trâu của anh.
Dường như chỉ ôm thôi chưa thể nào có thể thỏa mãn được bao nhiêu nhớ nhung của anh. Từ ngày hôm đó anh phải trở về tiếp quản công ty cộng thêm nhỏ luôn muốn trốn tránh anh, anh chỉ còn cách nhìn nhỏ từ xa. Bao lâu như vậy anh không thể chấp nhận được nữa mặc kệ nhỏ bài xích thế nào tình yêu này anh đã quyết thì nhất định sẽ không buông tay.




Anh lần xuống tìm đến bờ môi mềm mại của nhỏ. Nhỏ có làm cách nào cũng không thoát ra được. Nụ hôn của anh không một chút ôn nhu, bao nhiêu nỗi nhớ cứ như vậy mà dồn vào nụ hôn.
Đầu óc nhỏ bắt đầu hỗn loạn không còn phân biệt được phương hướng. Nhỏ hé răng toan cắn anh một cái thật không ngờ anh nhân cơ hội đó thâm nhập vào khoang miệng của nhỏ kéo đầu lưỡi nhỏ dây dưa với mình, nhỏ hạ răng một cái lại cắn trúng đầu lưỡi của mình, cảm giác đau rát, nước mắt khẽ chảy xuống. Mùi máu tanh càng kích thích ham muốn của anh. Anh không ngừng chà đạp bờ môi của nhỏ, đến khi không khí trong phổi dường như bị anh hút hết anh mới buông nhỏ ra.
Chát.......chưa kịp định hình khuôn mặt điển trai đã in hằn 5 vết ngón tay.
- Đủ chưa?  Như vậy đã thỏa mãn anh chưa?
- Chưa đủ! Tất cả đều chưa đủ!
- Buông tha cho tôi đi. Tôi làm một con ngốc trước mặt anh lâu như vậy anh chưa hài lòng sao? 
- Chưa hài lòng- đoạn anh nở nụ cười, một tia vô sỉ xẹt qua con mắt anh. Anh vươn người lười nhác tựa vào con trâu sắt bạc tỷ. Á quên nãy giờ vẫn đang đứng giữa đường.
- Không phải em từng nói tôi là nhà tư bản sao?  Đúng vậy! Tôi ngoài tiền ra thì không có thứ gì hết. Em cần tiền như vậy trong khi tôi lại có nhiều tiền hay là chúng ta làm một giao dịch. Tôi thuê em ngày nào cũng phải gặp mặt tôi, hễ tôi yêu cầu thì ngay lập tức có mặt,  không có sự cho phép của tôi tuyệt đối không được nói chuyện với người khác giới kể cả động vật giống đực, còn nữa... Mà thôi có gì tôi sẽ thảo một bản hợp đồng chi tiết gửi cho em. Tiền lương sẽ trừ vào số tiền em nợ tôi. Nếu em có ý muốn từ chối thì ngay lập tức trả hết tiền nợ cho tôi chúng ta coi như không còn liên quan gì nữa.
- Anh.....  Anh đây là bắt nạt người quá đáng! - nhỏ giận đến mặt đỏ bừng.
- Đâu có, tôi nhớ là có cho em cơ hội từ chối mà.
- Triệu Gia Hưng.... Anh.... Đồ cầm thú cũng không bằng... !
- Làm người yêu tôi đi. Tất cả nợ tôi xóa hết.
Nhỏ còn sự lựa chọn khác sao?  Chỉ còn cách chết mới thoát khỏi hắn thôi.
- Bao lâu?
- Còn phụ thuộc vào thái độ của em. Ok chuyện này quyết định vậy đi. Lên xe đi tôi đưa em về- anh mở cửa xe cho nhỏ.
Mọi chuyện lại được giải quyết theo một hướng như thế này! Không một lời giải thích, không muốn hỏi lý do!