Ánh Mắt Của Người Tôi Yêu

Chương 91: Giam Cầm




Bây giờ cô nằm trên giường không có 1 chút cảm xúc nào cả,cảm thấy thế giới nó đang quay lưng lại với mình .

Em rên lên cho tôi, làm tình với tôi mà như khúc gỗ vậy .

' Trịnh Kiều Ân ".

"Anh muốn như thế nào đây. "

" Thì là cái dáng vẻ chiều lòng đàn ông của em đó "

' Được, nếu anh muốn thì tôi chiều,nhưng mà làm nhanh 1 chút, tôi muốn đi ngủ .".

Cả đêm Kiều Ân dường như là không thể ngủ được, Cận Đông làm cô đến 4 giờ sáng thì anh mới chịu dừng lại .Cả người của cô bây giờ khó chịu vô cùng, từ trên xuống dưới điều là tinh dịch của anh đi cũng không nổi,vậy cho nên cô cũng nằm đại ở trên giường mà thôi .

Cận Đông nằm 1 chút thì cũng rời đi từ sớm, chẳng biết là đã đi đâu nhưng mà không có ở trong phòng ngủ, trước khi đi anh còn khoá cửa lại nữa mà .

Căn phòng bây giờ cũng chỉ còn 1 mình Kiều Ân mà thôi,cô nằm ngủ ở trên giường, rồi ở dưới đất thì khá là lộn xộn, quần áo rơi khắp nơi,còn có cả mấy chai rượu rỗng của đêm qua nữa,và điều đặc biệt là còn có máu nữa,máu của Kiều Ân,đêm qua hai người cãi nhau rất nhiều,cô không cẩn thận đi trúng vào miễng chai,còn Cận Đông thì đập tay vào trong tường,nói chung thì ai ai cũng bị thương cả.

Chỉ có 1 chữ yêu mà lại khiến cho con người ta hiểu lầm nhiều đến thế ..

Hơn 9 giờ thì Kiều Ân cũng đã thức dậy mở mắt ra thì chỉ biết nhìn lên trần nhà mà thôi ." Đau quá đi. " Kiều Ân vừa nói vừa khóc.

Lần này không ngờ 2 người lại có hiểu lầm lớn như thế .

5 phút sau thì cô cũng ngồi dậy, nhìn thấy dưới đất là 1 mớ hỗn độn khiến cho Kiều Ân cũng không vui vẻ gì cho mấy . Liếc nhìn cả căn phòng thì cũng không thấy Cận Đông đâu,có lẽ là đã đi làm rồi,mà như vậy thì cũng tốt,chứ nếu không thì 2 người sẽ cải nhau nữa cho mà xem.

Kiều Ân đứng dậy đi vào trong toilet,nơi tư mật rất là đau,vừa đau vừa rát .Gắng gượng thì cũng vào được toilet .



Nhìn mình ở trong gương thì nó không khác gì là 1 cái xác chết vậy gương mặt thì thẫn thờ và vô hồn ..

Không biết cuộc hôn nhân của 2 người rồi sẽ đi về đâu nữa,tự nhiên cô lại thấy thấy nó không còn hy vọng gì nữa rồi .

Gần 1 tiếng sau thì Kiều Ân mới đi ra khỏi toilet ..

Nhìn ở dưới đất hỗn độn khiến cho cô ngứa mắt quá đi .

Không còn sức lực nữa cho nên cô cũng không muốn dọn dẹp nữa,vậy cho nên cô liền tiến về phía cửa, định ra ngoài gọi người lên đây dọn dẹp, nhưng mà cánh cửa đã bị khoá ngoài rồi, là anh ấy đang muốn giam cầm cô hay sao đây ...

" Mở cửa ...mở cửa ra. ."

"Cốc. ..cốc ..bụp ..bụp. " Kiều Ân đập mạnh vào cánh cửa nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Chừng 10 phút sau thì Ninh Ngọc cũng đi lên .

" Kiều Ân cháu đừng đập nữa,cậu chủ căn dặn không cho cháu ra ngoài ."

' Bây giờ anh ấy đâu rồi ." hai người chỉ có thể nói chuyện qua cánh cửa mà thôi .

Cậu chủ đã đi làm rồi "

" Bác cho người vào dọn phòng đi..."

' Được ." về cái này thì ông có thể đồng ý .



Sau đó thì Kiều Ân cũng xoay người đi vào trong,cô nhặt quần áo bỏ vào sọt dơ .Ga giường và chăn cũng thay mới cho sạch sẽ,sau khi làm xong thì cô leo lên giường nằm nghiên người,ánh mắt hướng về cửa sổ với đầy gió mát và cây xanh ..

Một lát sau thì cũng có người hầu lên dọn dẹp .

Bên cạnh đó còn có 1 mâm cơm nữa chứ .

" Thiếu phu nhân tôi có đem cơm lên cho cô,cô nhớ ăn nha.."

"Ừm."

Cô đừng chọc giận cậu chủ, cô mềm mỏng 1 chút thì cậu ấy sẽ nhẹ nhàng với cô mà ."

" Cô không hiểu đâu ,anh ta chính là ngang ngược "

" À Cận Đông đi làm từ sớm rồi sao "

'Vâng,cậu ấy đi rất sớm ."

" Cô có muốn ăn thêm món gì không,cô nói đi rồi tôi làm cho cô "

Không, tôi không muốn ăn, tôi muốn ra ngoài "

' Cái này không được đâu,cô đừng làm khó tôi mà ." nói xong mấy câu thì người hầu cũng cầm sọt rác rồi đi ra khỏi phòng, Kiều Ân ngồi trên giường rồi lại bật khóc như 1 đứa trẻ ...

Anh ấy định giam cầm cô như thế này sao .

Cái xấp ảnh đó đúng là cô, nhưng mà là cô bị hại mà .Nhắc đến nó lại khiến cho cô ám ảnh hơn nữa, thật ra là cô đã sắp quên nó đi rồi, nhưng không ngờ cuối cùng anh ấy lại nhắc nó đến thêm 1 lần nữa. ,