Ánh Mắt Của Người Tôi Yêu

Chương 37: Hồi Hộp,Có Chút Không Quen




Ăn sáng xong thì Cận Đông đi làm hồ sơ xuất viện cho Kiều Ân ,Miên Tâm thấy vậy thì rất là hài lòng ...

" Nào,chúng ta cũng dọn đồ về nhà thôi." .

"Dạ.".

" Đồ đạc của con sau này dọn đến sau cũng được,dì sẽ mua cái mới cho con trước " .

" Không cần đâu dì ,như vậy sẽ rất tốn kém,con đã nợ dì rất là nhiều rồi.".

"Nợ nần gì chứ ,dì đã xem con là người nhà của mình rồi,cho nên đừng có ngại '"''.

"Dạ. "

Thật sự thì cô cảm thấy rất là ngại, dì ấy đã giúp và cho cô rất là nhiều rồi .

Hơn 10 giờ thì mọi thứ cũng đã xong ,Cận Đông lái xe đưa hai người họ về nhà của mình .

Ngồi trên xe Kiều Ân rất hồi hộp và cũng sợ hãi nữa ..

Chưa bao giờ cô được ngồi trên 1 chiếc xe sang trọng như thế này,đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời của cô .

"Con sao thế, trán đổ mồ hôi hết rồi .".

" Dạ chỉ là có chút không quen mà thôi,.'''

" Vậy sao ,từ từ thì con sẽ thích ứng được mà.".

"Dạ.".

Hơn 20 phút sau thì cũng đến nơi ,nhà Cận Đông ở trung tâm thành phố,khu này dành cho nhà giàu,nhà rất lớn khiến cho Kiều Ân phải choáng ngợp khi đã nhìn thấy nó.

Nhìn vào thì thấy nó như là lâu đài vậy, thật sự rất là lớn .Cô cứ há hốc mồm nhìn mãi mà thôi .

Chạy vào sân hơn 5 phút thì mới tới ,sân rất rộng .Ở đây có vệ sĩ nữa ,cô có chút choáng ngợp về nơi này rồi đấy .



" Tới rồi,chúng ta xuống xe thôi." .

"Dạ .".

Cả 3 người đi vào trong nhà ,đám người làm liền chạy ra cung kính chào .

" Phu nhân và thiếu gia mới về. "

"Ừm." .

" Chào tiểu thư.".

" Vâng."...

"À Mộng Tiên cô mau đi chuẩn bị phòng cho Kiều Ân đi ," .

"Dạ vâng phu nhân ."

" Từ nay Kiều Ân sẽ ở đây ,mọi người nhớ chăm sóc cho con bé đấy." .

"Vâng." Ninh quản gia gật đầu rồi bảo người làm đi chuẩn bị phòng cho Kiều Ân ,sau đó thì đi chuẩn bị cơm trưa .

"Mẹ và cô ấy ở lại đây chơi đi ,con lên phòng chuẩn bị đi làm ".

"Ừm"...

Cận Đông đi lên lầu,ở dưới phòng khách chỉ còn lại có mấy người mà thôi .

Hà phu nhân đưa Kiều Ân đi tham quan ,đi ở dưới tầng trệt trước rồi mới đi lên lầu .

Nhà ăn, phòng khách rất là rộng .Có rất là nhiều khu , nào là phòng đãi khách ,hầm rượu nữa .Bên cạnh đó còn có hoa viên, phòng trà theo phong cách cổ điển ,bên cạnh đó còn có hồ cá rất nhiều bức tranh phong thủy nữa .

Kiều Ân cảm thấy rất là choáng ngợp,nơi này lớn quá đi ,cô đi cũng mỏi chân lắm .

"Dì ơi ở đây rộng quá .".

"Ừm, rộng rãi ở cho nó thoải mái .".



"Dạ.".

Lên trên lầu 2 ,lầu 3 rồi lầu 4 luôn ...

Lầu 1 là phòng để giữ đồ lưu niệm và trang trí ,có cả phòng tranh nữa, ....,

Lầu 2 là phòng ngủ,trong đó có cả thư phòng và nơi để quần áo, ....

Lầu 3 thì có phòng tập gym ,rạp chiếu phim ,và có cả 1 hội trường lớn nữa...

Còn lầu 4,trên đó cũng có phòng trống,và có cả sân thượng chill nữa ,ở đó cũng có ghế sofa ,có cây cảnh..

Hai người đi 1 hồi cũng khá là mệt, nhưng mà vẫn chưa đi hết .Dừng lại ở lầu 2 ,Miên Tâm dẫn Kiều Ân vào phòng .Chỗ này sẽ là phòng ngủ của cô .

" Đây là phòng của con .".

" Thật hả dì ,nó rất đẹp .". Chỉ là phòng ngủ thôi mà đã rộng rãi như thế này rồi, có cả 1 cái nệm lớn ở giữa phòng nữa chứ,tủ quần áo ,bàn trang điểm điều có đủ cả.

Bên cạnh đó còn có 1 bộ bàn ghế nữa chứ ,cái này có thể ngồi ở đó học bài, toilet cũng rất lớn nó có cả bồn tắm nữa . Nhìn vào thì biết ngay nơi này nó đắt tiền như thế nào rồi .

" Phòng của Cận Đông cũng ở gần đây ,cách con có mấy bước chân mà thôi .Con có gì không biết thì cứ hỏi nó .".

"Dạ.".

" Buổi chiều sẽ có người đem đồ đạc của con đến,dì đã nhờ người mua rồi ." .

"Cảm ơn dì ,đợi sau khi con đi làm có tiền rồi thì sẽ trả lại cho dì." .

"Ngốc quá đi ,dì không cần con trả lại đâu ,con sống tốt là dì vui lắm rồi ." .

" Giờ cũng trưa rồi,chúng ta xuống dưới nhà ăn cơm ." .

"Dạ được." .

Sau đó thì 2 người cũng đi xuống dưới nhà ăn cơm ,do là mỏi chân quá cho nên 2 người đành phải đi thang máy .Cận Đông thì đã đi làm rồi,cho nên ở đây chỉ còn có 2 người họ mà thôi, Kiều Ân vẫn chưa quen với cuộc sống ở đây cho lắm ,cô từ trước giờ sống quê mùa quen rồi, tự nhiên bây giờ được vào căn nhà lớn như thế này sống cho nên mọi thứ không được quen cho lắm ,cảm thấy bản thân rất là e ngại và tự ti .