Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 60: Trộm




Nhìn biểu hiện phản kháng nho nhỏ của anh ấy, Đường Uyển chớp mắt và nghĩ, có lẽ anh ấy đã hiểu lầm điều gì đó.

Giấc ngủ này không phải giấc ngủ kia, suy nghĩ của cô rất thuần khiết mà. Cô chỉ muốn nằm cùng giường với anh ấy, đắp chăn và chỉ trò chuyện, thật sự là trò truyện thôi

“Yên tâm đi” cô trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt nói “Em là con gái còn có thể lợi dụng anh sao? Em sợ anh buổi tối ngủ không được, nên em muốn cùng bầu bạn với anh”

Nghe đến đây, gương mặt chàng trai trẻ không hề dịu đi, khuôn mặt tuấn tú thanh tú vẫn căng thẳng. Anh lạnh lùng từ chối: “Không cần đâu.”

“Được rồi.”

Đường Uyển cũng không ép buộc anh, côn ghiêm túc đề nghị: “Nếu không ngủ được, anh có thể nghe một chút nhạc nhẹ nhàng hoặc nghe tiếng Anh để bình tĩnh lại. Những phương pháp này nó rất hiệu quả với em, anh có thể thử xem."

Anh liếc nhìn cô và cố gắng thốt ra từ “ừm” từ cổ họng.

Trong nhà tắm.

Sau khi tắm xong, Đường Uyển đứng trước gương trong bồn rửa mặt, dùng khăn khô màu hồng chậm rãi lau mái tóc ướt của mình, trong gương đọng đầy hơi nước nên rất khó nhìn rõ. Nhìn khuôn mặt của chính mình phản chiếu trong tấm gương mờ ảo, cô nhẹ nhàng nghĩ rằng mình tuy không xinh đẹp nhưng vẫn bị coi là bảo bối của gia đình nhỏ, mang dáng vẻ của chị gái xinh đẹp nhà hàng xóm.

Cô không biết liệu cô có phải là kiểu cô gái xinh đẹp trong mắt Từ Thiệu Châu hay không.

Cô gái cô gặp trên đường đi học về hôm nay xinh hơn cô, và cô ấy cũng rất dễ thương …

Cô dường như chưa hỏi anh ấy thích kiểu con gái nào.

Đường Uyển cụp mi và thở dài.



Con người rất dễ bị phân tâm khi ở một mình.

Vừa lau tóc, cô vừa mở cửa đi ra ngoài, phát hiện Từ Thiệu Châu vẫn đang ở trong phòng khách. Quay lưng về phía cô, cô không biết anh đang làm gì, nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh dường như vội vàng giấu thứ gì đó dưới ghế sô pha.

Đường Uyển nghiêng đầu nghi ngờ.

"A Châu? anh còn chưa ngủ à

Hắn cao gầy bóng lưng hơi hơi cứng ngắc.

Cô bước đến bên anh.

Khi cô đến gần hơn, cô ngửi thấy mùi nước thơm thoang thoảng.

“…”

Hừ, cuối cùng cô biết hắn đang làm cái gì.Đường Uyển im lặng hai giây, vẻ mặt dần nghiêm túc.

Từ Thiệu Châu khẽ mím môi dưới, cụp mắt xuống tránh đi ánh mắt của cô, khó xử nói: “Anh đi ngủ đây.”

Cô tiến lên chặn đường anh, ngẩng đầu nhìn anh, kiên nhẫn hỏi: “A Châu, anh làm gì vậy?" Uống Coca à?"

Vẻ mặt anh không thay đổi “Không.”



Cô híp mắt, nhón chân đến bên miệng anh, di chuyển mũi ngửi nhẹ “Nói dối, em đã ngửi thấy rồi.”

Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái đến gần, Từ Thiệu Châu khó chịu chớp đôi hàng mi dài, và anh đưa tay lên trán cô để đẩy cô ra.

“Em là lỗ mũi chó à?”

Đường Uyển kéo tay anh xuống, hơi phồng má, nhíu mày, “Từ Thiệu Châu! Anh không muốn dùng bụng của mình nữa sao?”

Anh mới xuất viện được mấy ngày! Tại sao anh ấy thích uống nhiều như vậy?

Từ Thiệu Châu cúi đầu nhìn vẻ mặt tức giận của cô, ánh mắt khẽ động, không vội vàng ngụy biện: “Không uống nữa sẽ hết hạn.”

Đường Uyển sắp tức giận đến bật cười.

Bao nhiêu là đồ uống, và bao nhiêu là hóa đơn y tế của anh ấy? Bên cạnh đó, sức khỏe tốt mới là vô giá.

Không được, không thể tức giận, không thể tức giận, không thể tức giận…Cô không thể tức giận.

Cô hít một hơi thật sâu và bình tĩnh hỏi: “Anh đã uống bao nhiêu chai?”

“Một chai.”

Đây là một câu trả lời thành thật.

Đường Uyển xoa lông mày một cách bất lực.