Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 27: Cùng Nhau Ăn Trưa




Khi Từ Thiệu Châu trở lại sau một ngày nghỉ, cổ tay trái của anh ấy đột nhiên được quấn bằng một miếng gạc, và có một ít máu trên miếng gạc. Là bạn cùng bàn của anh ấy, Hứa Vỹ đương nhiên phát hiện ra điều này.

Khi giải lao anh ta nói chuyện với những học sinh xung quanh. Mọi người đều đang suy đoán đó là vết thương do anh tự sát để lại, nếu không thì dưới tình huống nào mà anh ta lại bị thương ở cổ tay.

Hơn nữa, mọi người nói rằng Từ Thiệu Châu trông giống như một người có thể làm được chuyện như vậy, bởi vì tinh thần của anh có chút không bình thường...

Một số bạn cùng lớp cũng nhắc nhở Hứa Vỹ tránh xa anh.

Ở cùng bàn được hai tháng, Hứa Vỹ nhận thấy Từ Thiệu Châu thực sự rất đặc biệt. Anh không tham gia các hoạt động nhóm, không bao giờ ghi nhớ và không nghe giảng nhiều, nhưng anh sẽ làm bài tập về nhà, mặc dù mọi thứ anh viết đều sai.

Anh mang một cuốn sách đến trường mỗi ngày, và anh ấy có thể đọc nó trong im lặng cả ngày, hoặc ngủ cả ngày với cuốn sách trên đầu.

Hứa Vỹ đã từng tò mò xem qua những cuốn sách mà anh mang theo khi anh vắng mặt, và thấy rằng chúng đều là tiểu thuyết hồi hộp, trinh thám hoặc kinh dị. Anh cũng đánh dấu phương thức hoạt động của kẻ sát nhân trong mỗi vụ việc bằng bút đỏ.

Chỉ là, cậu ta cảm thấy có một chút đáng sợ.

Vì vậy cậu không cần bị các học sinh khác nhắc nhở, cậu ta cũng cũng không muốn chọc vào bạn cùng bàn của mình.

Tiết thứ tư sáng nay là tiết tự học, giáo viên vật lý gửi bài kiểm tra cho học sinh. Chuông hết giờ ra khỏi lớp vừa vang lên, Đường Uyển dứt khoát cất bút đứng dậy.

Cô đi đến trước mặt Từ Thiệu Châu, nhẹ giọng nói với anh: "Đi thôi, đi muộn sẽ không có chỗ ngồi đâu."



Hầu hết học sinh trong lớp vẫn ngồi tại chỗ, thấy cô chủ động bắt chuyện với người kỳ lạ trong lớp. Họ đều hơi ngạc nhiên, điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa là chàng trai đã cất cuốn sách và đứng dậy, đi theo cô mà không nói một lời nào!

Nhìn còn có một chút ngoan ngoãn?

Mọi người đều biết, trước đây anh không để ý nhiều đến mọi người. Nói rằng anh ấy xa cách, thà nói rằng anh ấy giống một thiếu niên mắc chứng tự kỷ có vấn đề, không chịu tiếp cận người khác thì đúng hơn.

Hứa Vỹ ngạc nhiên nhìn hai người họ.

...

Đường Uyển kéo tay áo đồng phục học sinh của Từ Thiệu Châu bước nhanh suốt quãng đường. Nhà hàng mà mà họ định đến nằm ngay trước trường học, sau giờ học có rất nhiều học sinh đến đó ăn, nếu đến muộn sẽ không còn chỗ ngồi.

May mắn thay, họ đã không đi quá muộn.

Bước vào cửa hàng, Đường Uyển liếc anh một cái, sau đó kéo Từ Thiệu Châu ngồi xuống ghế bên cửa sổ.

Trên đường đi, cô đổ mồ hôi một chút. Cô cởi áo khoác đồng phục treo trên lưng ghế, bên dưới mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng cổ chữ V. Cô xắn một đoạn ống tay áo lên, cổ tay trắng nõn và thon thả.

"Cậu muốn ăn gì? Tôi sẽ gọi món."

Từ Thiệu Châu nhìn khu vực lấy thức ăn bị chặn bởi một số khách hàng cau mày. Anh ấy chưa bao giờ ăn lẩu, vì vậy anh ấy không biết nó là món gì.

Vì vậy, anh tùy tiện đề cập đến món ăn yêu thích của mình: “Thịt.”



Đường Uyển mỉm cười gật đầu, “Được.”

Cô đi lấy kẹp và rổ, nhặt các loại thịt, trộn một ít mì và rau. Vì là dành cho hai người nên cô vô tình nhặt hơi nhiều.

" Nửa cân 150 nghìn".

Ông chủ hỏi cô: “Cháu muốn ăn cay kiểu gì?”

Đường Uyển sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng liếc về phía thanh niên, tự hỏi anh có thể ăn cay hay không.

Sau khi suy nghĩ một giây, cô gọi thêm món súp.

Trả tiền xong, cô lấy biển số và đến tủ khử trùng lấy hai bộ dùng. Khi trở lại chỗ ngồi, cô ấy nhìn người đối diện, "Từ Thiệu Châu cậu có thể ăn cay không?" "

"Không."

"Ồ."

Có vẻ như cô ấy đã đúng. Cô một tay chống cằm, hơi chớp mắt: “Trên bàn có hành, rau mùi, bơ đậu phộng và các loại gia vị khác, cậu có thể ăn không?”

Anh cụp mắt xuống, lạnh lùng từ chối: “Không".