Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 171: Sự Việc Năm Đó




Tuy nhiên, không biết từ lúc nào, anh dần xa lánh cô. Khi cô định thần lại, hai người lại trở về trạng thái lần đầu gặp mặt.

Anh trở nên thờ ơ hơn.

Hứa Tử Khâm bị oan, cô căn bản không biết mình làm sai cái gì. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, cả hai học cùng trường cấp hai.

Lần này xa nhà hơn một chút.

Mỗi sáng, cô đều ngồi xổm trước cửa nhà anh, đợi anh cùng đi học. Ở trường trung học, tuổi trẻ mơ hồ và tình yêu mới bắt đầu. Ngoài ra, vào thời điểm đó, các cô gái thích đọc các loại tiểu thuyết ngôn tình, họ thường tụ tập với nhau để thảo luận về tiểu thuyết và những câu chuyện phiếm, Hứa Tử Khâm dần bị nó mê hoặc và có chút ảo tưởng về tình yêu thời đi học.

Và cô tình cờ lại có một chàng trai phù hợp với mọi tưởng tượng của cô ấy bên cạnh.

Từ Thiệu Châu, học cấp hai, thậm chí còn đẹp trai hơn, điểm xuất sắc anh ấy thường là đối tượng được các cô gái chú ý và bàn tán.

Dù hai người học khác lớp nhưng tiếng tăm của anh đã lan sang cả lớp cô. Cô ấy hơi ghen tị, nhưng nhiều hơn là một cảm xúc tự hào.

Một cậu bé đẹp trai như vậy là anh trai hàng xóm của cô. Bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên thanh mai trúc mã, nếu cô theo đuổi anh, cơ hội của cô nhất định là lớn nhất.

Với tâm hồn thiếu nữ nhút nhát, ngày nào cô cũng bám theo anh, suy nghĩ xem khi nào nên tỏ tình.

Ngay khi cô ấy đang chìm đắm trong những tưởng tượng như vậy, một điều gì đó đã xảy ra đột ngột.

Học kỳ đầu của lớp 6.

Chiều hôm đó sau khi tan học, cả hai đi bộ về nhà như thường lệ, cô ấy sẽ nói huyên thuyên về những chuyện xảy ra ở lớp mình hàng ngày.

Khi họ chuẩn bị đi xuống cầu thang, họ nhìn thấy hai người đàn ông đang đánh nhau từ xa.

Nhìn đằng sau quen quen.

Hứa Tử Khâm một lúc lâu mới nhận ra, sau đó đột nhiên mở to hai mắt, "Bố?!"

" Từ Thiệu, anh có bệnh à? Không phải tôi chỉ làm rơi có một chai rượu sao, anh nổi điên lên cái gì vậy?! Tôi bồi anh thêm một chai nữa là được chứ gì!"

Bố Hứa vội vàng đi lên lầu, vô ý va phải Từ Thiệu, làm rơi chai rượu trên tay xuống đất. Ông ta nói sẽ trả, nhưng người đàn ông này như một con chó điên nhất quyết đòi ông ta phải trả chục triệu.

“Đối với một chai rượu mua trong siêu thị chưa đến vài chục nghìn, đây không phải là tống tiền sao.”

Từ Thiệu bị kiềm chế, dưới sự kích thích của rượu, cơn tức giận trong ông ta đột nhiên bốc lên, ông ta bất ngờ lùi lại và hất người phía sau ngã xuống đất, sau đó đứng dậy và đấm vào mặt ông Hứa khiến chiếc kính của ông ta bay xa vài mét..

Hai người cùng nhau vật lộn.

Không có kính, ông Hứa không thể nhìn rõ, dần dần rơi vào thế bất lợi.

Hứa Tử Khâm vội vàng chạy tới: "Đừng đánh nữa! Bố! Chú Thiệu!"

Hai người lớn dường như liều mạng đánh nhau, khiến cô vô cùng kinh hãi.

Chàng trai trẻ tuổi non nớt chậm rãi đi phía sau cô mím môi, nhìn cảnh tượng với ánh mắt u ám.

Hứa Tử Khâm vội vàng nắm lấy cánh tay của hắn, cầu cứu: "Từ Thiệu Châu, cậu mau bảo bố cậu đừng đánh nữa!" Nghe được cô nói, thanh niên nhếch môi cười nhẹ, lông mi run rẩy hai cái, sau đó cụp mắt xuống lặng lẽ rút tay ra khỏi cô một cách dửng dưng.

Thấy anh không giúp được gì, Hứa Tử Khâm lo lắng dậm chân.

Sau khi mắng “đồ nhát gan” cô nghiến răng dũng cảm nhảy lên phía trước, từ phía sau ôm lấy ông Hứa, nhưng giây tiếp theo, mặt của cô đã bị khuỷu tay của ông đập mạnh vào mặt. Cô đau đến nghiến răng ken két, nước mắt giàn giụa, không kìm được buông ra, lui về phía sau một bước, ngã xuống đất.

Sau đó, có ai dẫm lên chân trái của cô.

“A!”

“Tử Khâm!” ông Hứa rốt cục tỉnh táo lại, có chút luống cuống.

Bố của Hứa Tử Khâm đấm Từ Thiệu say xỉn xuống đất, vội vàng bước tới để kiểm tra tình hình của cô ấy.

Từ Thiệu lảo đảo che mặt đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị, “ Ông Hứa, chờ đấy!”

Nói xong câu này, liền xoay người chạy lên lầu.

Nhưng không ai quan tâm đến ông ta.

Các dì cách đó không xa nhìn thấy hai người rốt cục dừng lại, không khỏi vỗ về trái tim nhỏ bé đang sợ hãi của mình, vừa rồi bọn họ thật sự sợ chết khiếp!

Hứa Tử Khâm bị đau ở mắt cá chân, bố Hứa giúp cô đứng dậy khỏi mặt đất, cô suýt nữa lại ngã xuống. Ngay khi cô đứng vững và nhìn lên, cô thấy người đàn ông hung hãn đi xuống cầu thang với một con dao.

Trong lòng cô bỗng có một dự cảm chẳng lành."Bố! Chạy đi!" Cô vội vàng gọi bố Hứa nhắc nhở.

Ông Hứa quay đầu lại, thấy đối phương cầm hung khí xông thẳng vào người mình, đồng tử không khỏi căng ra, tránh sang một bên:“ Từ Thiệu ông làm cái gì vậy?!"

Ông Hứa bị đâm vào vai, quần áo bị rách, máu chảy tràn lan xuống.

“A!”

Hiện trường lập tức hỗn loạn “Trời ơi, giết người rồi!”

“Gọi cảnh sát đi!”

Nhìn thấy Từ Thiệu cầm dao trong tay, những người xem sợ hãi tránh ra.

Đó là bản năng của con người để tìm kiếm sống sót và tránh những bất lợi.

"Từ Thiệu Châu, mau ngăn ông ấy lại! Mau ngăn bố cậu lại!"

Hứa Tử Khâm bị đẩy sang một bên vừa khóc vừa hét lên, nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu trước mặt, sắp sụp đổ.

Ai sẽ giúp cô?

Ai sẽ cứu cha cô?

Chàng trai trẻ đứng sững sờ, sắc mặt tái nhợt, cả người cứng đờ như một con rối tinh xảo, tựa như không để ý đến lời nói của cô.

Hứa Tử Khâm chưa bao giờ trải qua một ngày tuyệt vọng, bất lực và đen tối như vậy, như thể cả thế giới đều thay đổi, đảo lộn và xoay chuyển nhanh chóng khiến cô choáng váng.

Sau ngày hôm đó, giấc mơ đẹp nhất cũng tan thành mây khói.

...

Trong công viên.

Hứa Tử, dựa vào trên lan can vọng lâu, trong mắt tràn đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi: " Ông Thiệu kia là một tên lưu manh, con trai hắn cũng không khá hơn là bao!" Đường Uyển nhíu mày

Hứa Tử Khâm liếc nhìn vẻ mặt của cô, nhàn nhạt cười nói: "Sao, cô muốn bênh vực thay bạn trai của mình sao? Đường Uyển, tôi quen cậu ta lâu hơn cô, tôi hiểu cậu ta hơn cô. Hắn ta giống như một con vật máu lạnh."

Nhìn cô, Đường Uyển nhẹ nhàng vặn lại: "Anh ấy không phải."Ít nhất, anh mà cô biết không phải là người như vậy.

“Tôi nghĩ giữa hai người có thể có hiểu lầm.”

Hứa Tử Khâm giơ tay ấn nhẹ vạt áo bị gió thổi tung, cúi đầu khẽ hừ một tiếng, “Hiểu lầm? Tôi cũng hi vọng là có hiểu lầm, nhưng tôi đã từng đích thân hỏi cậu ta. Có phải cậu ta cố tình không cứu bố tôi không cậu ta nhận là có."

Anh ấy tự nhận!

“Tình làng xóm láng giềng bao nhiêu năm đối với hắn không đáng nhắc tới.”

“Cô cảm thấy hắn vì cái gì làm như vậy?” Hứa Tử Khâm nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt. Cô tự hỏi và tự trả lời: “Bởi vì hắn ta luôn muốn thoát khỏi người cha vũ phu của mình, cơ hội đang ở trước mắt cậu ta hy vọng người chết không phải bố tôi mà là bố cậu ta. Để cậu ta có thể sống một đời tự do. Bố cậu ta ở tù, cuộc đời cậu ta cũng đã được tự do rồi đấy."

"Gia đình chúng tôi đã đối xử với cậu ta rất tốt, đây là cách cậu ta trả ơn chúng tôi!"