Anh Mãi Là Đường Về Của Em

Chương 139




Sáng nay khi ra ngoài mua bữa sáng, Tôn Giai Nghiên nhìn thấy Đường Uyển tay trong tay với một chàng trai bước ra từ khách sạn.

Hai người họ dính như keo, gần đến mức không nhìn thấy cô ta.

Cô ta nghĩ nghĩ rồi nói " Ừm thật sự phải nói, bạn trai của cô ấy cũng khá đẹp trai, không biết anh ấy có phải học cùng trường chúng ta không."

Lâm Đồng đoán một chút, không khỏi cảm thấy bối rối.

Cô lại dời tầm mắt về phía cuốn sách trước mặt, vẻ mặt hờ hững: “Ồ, ra là vậy không phải cô ấy nói hai ngày trước có người tới tìm cô ấy sao?”

Thấy vẻ mặt Lâm Đồng vẫn bình thường, không ngạc nhiên cũng không nói gì, Tôn Giai Nghiên cảm thấy buồn chán.



Sau khi Từ Thiệu Châu rời đi, cuộc sống học tập và rèn luyện của Đường Uyển lại tiếp tục với hai điểm và một đường từ ký túc xá đến lớp học.

Ngày tháng trôi qua, khi thời gian diễn ra kỳ thi Olympic Toán học càng đến gần, mọi người càng bận học nhiều hơn thường 9h30 tối vẫn có thể thấy nhiều bạn trong phòng tự học miệt mài ôn luyện Olympic Toán.



Thi cấp tỉnh vào 16 tháng 8 và cấp quốc gia là 21tháng 8 có năm ngày ở giữa.

Các điểm thi đều nằm ở Thần Thành.

Đó là lý do tại sao họ đến Thần Thành để tham gia trại hè Olympic Toán học.

Những năm gần đây, số lượng cuộc thi Olympic Toán cấp phổ thông ngày càng ít đi, ít hơn rất nhiều so với số lượng cuộc thi Olympic Toán cấp tiểu học và trung học cơ sở, nhưng mỗi lần đều rất quan trọng bởi vì nó liên quan đến việc các học sinh sẽ có vé tuyển thẳng vào các trường đại học vì vậy cứ đến thời điểm này sẽ có rất nhiều học viên đăng ký tham gia.

Tổng số học sinh tham gia cuộc thi cấp tỉnh từ khắp cả nước lên tới 8.000 người

Đây là kết quả của việc ban tổ chức đã kiểm soát số lượng đăng ký.

Nếu số lượng chỗ được mở, số lượng ứng viên có thể còn nhiều hơn.

Tám nghìn người tham gia cuộc thi cấp tỉnh, nhưng chỉ có 300 người đứng đầu sẽ có giải trong cuộc thi quốc gia. Trong số 300 thí sinh dự thi, chỉ có 10 người đứng đầu sẽ được đảm bảo giải nhất, còn lại sẽ được trao giải nhì và ba.

Sự cạnh tranh khốc liệt ngoài sức tưởng tượng.

Đường Uyển cũng cảm thấy dây thần kinh của mình sắp đứt rồi. Trong vòng một tuần, bàn học của cô chất đầy một chồng giấy nháp dày cộp.

Đôi khi vì quá bận rộn, cô đã không gọi cho Từ Thiệu Châu trong vài ngày liên tiếp.

Cuối cùng cũng đến ngày thi cấp tỉnh, cô thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim căng thẳng trong phút chốc được thả lỏng.



16 tháng 8.

Đường Uyển thu dọn hộp bút và tài liệu thi, dưới sự sắp xếp của giáo viên dẫn đoàn, cô bắt xe buýt đến phòng thi cùng với các học sinh khác ở cùng địa điểm thi.

Các thí sinh cùng trường sẽ được xếp vào cùng một địa điểm thi.

Lâm Đồng nắm chặt ngón tay, tim đập kịch liệt.

Cô không cầm được nước mắt nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình: " Uyển Uyển, phải làm sao đây?Tôi căng thẳng quá."

Đường Uyển nhẹ giọng an ủi: “Coi như một kỳ thi bình thường, đừng căng thẳng, cậu chắc chắn có thể vượt qua.”

“Tôi, tôi không thể kiểm soát nó.”

“Vậy tại sao cậu không ăn gì đó để bình tĩnh lại?” Đường Uyển lấy ra một hộp kẹo cao su có vị bạc hà từ balo đưa cho cô ấy.

“Cảm ơn.”

Lâm Đồng lấy hai viên kẹo và nhai chúng trong miệng.

Lúc này, Đường Uyển cảm thấy lưng ghế của cô bị gõ hai lần.

Cô nhìn lại.

Chu Chấn Quân ngồi ở phía sau cười cười, đưa tay về phía cô: “Bạn học Đường Uyển, cho tôi kẹo nữa được không? Tôi cũng căng thẳng.”

Đường Uyển nhướng mày: " Cậu muốn ăn thật sao.”

Nhưng cô vẫn cho cậu hai cái

“ Cảm ơn!”

Sau khi xuống xe, mọi người tự đi tìm các điểm thi của mình.

Đường Uyển vỗ nhẹ bả vai Lâm Đồng, " Cố lên."

“Được, tôi sẽ làm được!”

Kỳ thi kéo dài ba tiếng đồng hồ.

Sau khi Đường Uyển nhận được bài kiểm tra, cô dành hai phút để đọc kỹ tất cả các câu hỏi, trong lòng cô biết độ khó của bài kiểm tra này.