Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 497




Editor: Vũ Cát Gia Gia

Nữ nhân?!

Thượng tướng tiên sinh nhà mình thế nhưng dẫn theo một nữ nhân đến nơi đây?!

Lãnh Tiểu Dã xuống xe, nhìn liếc mắt mọi người chung quanh một cái, tự nhiên rộng rãi hướng mọi người gật gật đầu.

"thật hân hạnh gặp mọi người."

Mọi người lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đồng loạt nghiêm hướng Hoàng Phủ Diệu Dương hành lễ.

Đứng thẳng người, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng lên tay phải đội cái bao tay trắng, hướng mọi người đáp lễ lại.

"Đều chuẩn bị xong chưa?"

một vị trung tướng tiến lên một bước, "Đúng vậy, tướng quân! Tất cả phi cơ chiến đấu đã muốn chờ xuất phát, mời cậu kiểm duyệt."

Hoàng Phủ Diệu Dương nhẹ khẽ gật đầu, xoay người đi lên đài cao, nhìn bốn phía chung quanh.

"Hướng cậu tướng quân, cúi chào!"

Tư Nghi Quan cao giọng tuyên bố.

Toàn bộ trong sân bay, tất cả binh lính đều hướng về phương hướng đài cao nhìn qua, nhìn chăm chú vào cái nam tử đứng ở trên đài cao kia, bốp nghiêm, đứng thẳng thắn thân mình hướng anh cúi chào.

Đều nhịp động tác, giày lính đụng trên mặt đất, phát ra một tiếng âm thanh rung động lòng người.

Đứng ở dưới đài, Lãnh Tiểu Dã khẽ cong ngẩng mặt, nhìn chăm chú vào nam tử trên đài cao.

trên người nam nhân kia mặc màu quân trang phẩm chất màu đen, từ đầu đến chân không có một tia dư thừa nếp nhăn, cúc áo màu vàng, quân hàm cùng dải lụa dưới ánh mặt trời, phản xạ tia sáng chói mắt.

Hoàng Phủ Diệu Dương làm mặt nghiêm trang, đưa tay phải lên, chớp mắt hướng mọi người đáp lễ, cái bóng dáng kia cho dù là cô cũng không khống chế được tim đập thình thịch.

Này kiêu ngạo, không ai bì nổi, tất cả mọi người muốn ngưỡng vọng nam nhân cô yêu , thuộc sở hữu của cô... Loại cảm giác này thực sự là quá tuyệt vời!

Buông bàn tay xuống, Hoàng Phủ Diệu Dương đối với bộ đàm liên lạc trầm giọng hạ lệnh.

"Toàn thể chuẩn bị, bắt đầu xuất phát!"

" Dạ, tướng quân!"

Tất cả nhân viên cùng kêu lên đáp lại, nam nhân chỉnh tề có lực thanh âm làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Tất cả mọi người hành động, đi lên máy bay riêng của mình.

Các kỵ binh khởi động, toàn bộ sân bay đều phát ra một trận âm thanh ông ông.

Hoàng Phủ Diệu Dương đi xuống đài cao, đi đến bên cạnh người Lãnh Tiểu Dã đang cười nhìn chăm chú vào anh.

"anh phải đi."

Đưa tay đỡ lấy bờ vai của anh, Lãnh Tiểu Dã nhấc chân lên, ở trên mặt anh in lại dấu hôn, sau đó sẽ nhỏ giọng ở cạnh lỗ tai anh nói, "Hoàng Phủ Diệu Dương, bộ dáng hành lễ vừa rồi của anh , thật là đẹp trai!"

anh khẽ cong khóe môi, đưa cánh tay qua ôm lấy cô.

"Chờ anh trở lại."

" Ừ."

một vị thủ hạ đã chạy tới, "Báo cáo tướng quân, tất cả nhân viên chờ phân phó!"

Buông ra Lãnh Tiểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương thật sâu liếc nhìn cô một cái, Lãnh Tiểu Dã lui qua một bên.

"Truyền lệnh, xuất phát!"

nói xong, anh liền xoay người, đi lên máy bay của anh cách đó không xa.

Xoay người lại, chỉ thấy cô đang đứng ở đằng xa, hướng anh dùng sức vẫy tay.

Phía sau của cô, là máy bay bắt đầu chạy, cô một thân hồng y, tóc dài bị dòng khí máy bay thổi lên thật cao, khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên mái tóc bay rối, lại đẹp đến động người như vậy.

Tim của anh, nhẹ nhàng mà rung động.

Sau đó liền đưa tay phải lên, xa xa hướng cô chào một cái.

cô cười rộ lên.

anh cũng cười, sau đó liền buông tay phải xuống, xoay người ngồi vào máy bay.

Nhóm máy bay bắt đầu cất cánh, máy bay của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng bay lên không trung, quay mặt cách cửa sổ máy bay nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy, thân ảnh của cô càng ngày càng xa, cuối cùng, hóa thành một cái điểm đỏ nho nhỏ.

Điểm đỏ kia giống như là một viên nốt ruồi chu sa nho nhỏ , thật sâu in ở hai mắt của anh, cũng lạc ở trong lòng của anh.

Trong sân bay.

Lãnh Tiểu Dã vẫn nhìn máy bay của anh đã bay xa biến thành một cái điểm đen nhỏ trên bầu trời, mới đưa tay phải đang chào thu hồi lại.

trên sân bay, trống rỗng.

cô lại cũng không có cảm giác mất mác, anh không ở bên người cô, cũng là ở trong lòng cô, tự nhiên cũng sẽ không cô đơn.