Editor: Vũ Cát Gia Gia
Tại một chỗ khác trên thảo nguyên.
Tu La đạp phanh lại,đã muốn đuổi tới địa điểm hẹn gặp đồng bọn ở phía bắc doanh địa, cô ta liền dừng xe việt dã lại.
Nhìn đến mấy người nhảy xuống xe, trong doanh trại bảy tám tên thủ hạ cũng là bước lớn đến đây tiến đón.
"Tiểu thư, những người khác đâu?" một tên thủ hạ nghi ngờ hỏi.
"Giao thủ giữa chúng ta cùng đám người Hoàng Phủ Diệu Dương." Lão quỷ tháo mũ che nắng trên đầu xuống vỗ vỗ bụi đất, "Chỉ còn lại chúng tôi,những người khác đều đã chết!"
Mấy tên thủ hạ nhìn xem dáng vẻ chật vật của ba người họ,mặt đều là lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Lúc nãy Tu La mang theo người so với đối phương còn muốn nhiều hơn rất nhiều, hơn nữa còn là đột nhiên đánh lén, đến cuối cùng lại bị đối phương giết được chỉ còn lại có ba người, liền ngay cả thủ hạ đắc lực con bò cạp cô ta tin cậy nhất cũng không trở về nữa, kết quả này khó tránh làm cho mọi người có chút giật mình.
"Đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, có phải hay không tình báo có sai lầm gì?" một tên thủ hạ hỏi.
Hồ ly vươn cánh tay, lão quỷ giúp anh ta băng bó miệng vết thương trên cánh tay, miệng liền nói, "Đừng con mẹ nó hỏi nhiều như vậy, còn không lấy cho lão tử chai nước đến đây!"
Mấy người lúc này cũng nhìn ra sắc mặt Tu La đang không vui, cũng không dám hỏi nhiều nữa vội vàng cầm nước đưa đến trên tay ba người.
"Xe của bọn họ cũng đã hư hao, vũ khí cùng lương thực tiếp viện đều không có, bên trong có tám người mà bị thương mất hai người, chắc chắn đikhông được bao xa." Tu La ngẩng mặt lên nhìn trời, vặn mở nắp bình uống môt ngụm nước, "Chúng ta nghỉ ngơi một hồi, chờ sau khi trời sáng lập tức truy kích."
hiện tại, cô có hai cái máy bay trực thăng chiến đấu, còn có một chiếc xe, về số người cũng hơn bọn Hoàng Phủ Diệu Dương cùng Lãnh Tiểu Dã.
Lúc trước thất thủ là vì trúng bẫy của bọn họ, Tu La không tin lúc này đây cô ta còn có thể thua.
Hồ ly đem nước khoáng cầm trong tay một hơi trút đến miệng, đi đến bên cạnh người Tu La, "Tiểu thư, bọn họ... Có thể hay không đuổi theo tới đây?"
"Làm sao có thể?" Lão quỷ lập tức phản bác, "Chẳng lẽ bọn họ chủ động muốn chết sao?"
Tu La nhíu mày hướng về bóng đêm xa xa mà nhìn nhìn.
"Bọn họ không có phương tiện giao thông cũng không có lương thực tiếp viện, cho nên không bài trừ loại khả năng này. Mọi người cẩn thận đề phòng, lấy phòng ngừa vạn nhất."
" Dạ, tiểu thư!"
Mọi người lập tức đáp ứng, đều tự lấy vũ khí của mình ôm đến trước ngực, chia nhau đi vào doanh địa mỗi người một vị trí, một bên nghỉ ngơi mộtbên đề phòng.
Lão quỷ ngẩng mặt lên nhìn trời, ánh mắt ân cần dừng ở trên mặt Tu La, "Cách trời sáng còn một giờ nữa, cô cũng nên nghỉ ngơi một hồi đi."
Tu La gật gật đầu mở cửa xe ngồi vào chỗ sau tay lái.
Nhớ tới con bò cạp ở trước mắt cô ngã xuống, cô mạnh mẽ đưa tay phải lên, hàn quang từ ngón tay lóe lên, đã đem cái chai nước suối vô ích kia mộtđao chẻ thành hai nửa.
"Lãnh Tiểu Dã, tôi nhất định phải cắt đứt cổ của cô , báo thù cho con bò cạp!"
Thời điểm Tu La đối với chai nước suối nảy sinh ác ý, Lãnh Tiểu Dã cùng tiểu đội Hoàng Phủ Diệu Dương, cũng đã muốn theo vết bánh xe sờ soạng đến khoảng cách doanh địa cách đó không xa trên một tòa lâu đài cổ.
Dùng ống nhòm phóng lớn nhòm ngó chính giữa doanh địa xa xa, Lãnh Tiểu Dã cẩn thận hướng mọi người báo cáo tình hình ngay lúc đó.
"Tổng cộng có hai cái máy bay, đều là máy bay trực thăng chiến đấu, số người trên dưới mười người, trang bị đầy đủ, mấy phương hướng đều có người canh giữ, phòng bị đều rất nghiêm ngặt."
La Y ngẩng mặt lên nhìn trời, "Trời muốn sắp sáng rồi, chúng ta phải hành động nhanh một chút mới được."
Bọn họ chỉ có sáu người, số người của đối phương là gấp hai bọn họ, hơn nữa đạn dược đầy đủ, trực tiếp tiến công rõ ràng không phải lựa chọn tốt, ngồi chờ trời tối rồi tập kích mới có thể đem tổn thất xuống đến mức thấp nhất.
Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay chỉa chỉa doanh địa khác ở cạnh con sông, "Tôi cùng La Y theo phía đông tiến công, ba người các người theo con sông bơi lội đi qua, nghĩ biện pháp đoạt một chiếc máy bay trực thăng, Tiểu Dã ở tại chỗ này phụ trách làm chỉ huy và đánh gần."