Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 419: Bá tước tiên sinh giá lâm (5)




Lisa giận điên lên, "Tôi... Tôi muốn kiện các người, các người... tất cả các người..."

"Mọi người mau chuẩn bị lên sân khấu, tất cả cố gắng kéo dài thời gian một chút." Giáo sư Bella vỗ tay, liền đi tới trước mặt Lãnh Tiểu Dã, "Sunny, có biện pháp nào khắc phục được không."

Lãnh Tiểu Dã không có để ý tới Lisa, xoay người nhìn xem cái váy người mẫu mặc, chau mày lại.

Bộ váy dính dầu mỡ đã dính tới gần thắt lưng, cần phải cắt bỏ toàn bộ phần phía dưới.nói như vậy toàn bộ bộ váy trên cơ bản đều hỏng rồi.

"Giáo sư Bella, có thể giúp em tranh thủ một chút thời gian hay không, em còn có một bộ thiết kế đã may xong, nhưng không có mang lại đây, em có thể nhờ người ta đưa tới."

"Cần thời gian bao lâu?" Giáo sư Bella hỏi.

"Đại khái nửa giờ."

Giáo sư Bella gật đầu, "hiện tại vừa xong tác phẩm của số 9, phía trước em còn có hai mươi người, thời gian chắc đủ, em lập tức làm đi."

Lãnh Tiểu Dã gật đầu, vẻ mặt cảm kích, xoay người muốn đi, lại quay trở về giữ chặt Bella tiểu thư, "Em còn cần một thanh niên làm mẫu."

"Người mẫu nam?!" Bella tiểu thư nhíu mày, "Để tôi đi gọi điện liên hệ người mẫu, xem có thể điều một nam sinh lại đây hay không."

" Vâng, cám ơn giáo sư."

Lãnh Tiểu Dã hướng cô nói tiếng cám ơn, xoay người chạy về hướng cửa.

cô hốt hoảng chạy ra cửa, phía trước chỉ thấy một người bóng người cao lớn, trong nhất thời không tránh kịp, liền trực tiếp va vào người đối phương.

"Xin... xin lỗi..."

Lãnh Tiểu Dã vội vàng đứng thẳng nói lời xin lỗi, lời còn chưa dứt, cảm thấy thắt lưng căng thẳng, cô đã muốn bị đối phương ôm chặt vào lòng.

Mùi đàn hương quen thuộc, lồng ngực quen thuộc, cô không dám tin ngẩng mặt lên, quả nhiên thấy khuôn mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Hoàng Phủ... Diệu Dương?!" Lãnh Tiểu Dã mở to mắt, "anh... Sao anh lại tới đây?"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt vui mừng, Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ cong khóe môi.

"Tác phẩm của Tiểu Dã triển lãm, anh đương nhiên phải đến để cổ vũ."

Hoàng Phủ Diệu Dương nhắc tới tác phẩm triển lãm, Lãnh Tiểu Dã lập tức nhớ lại, thấy mình thật sự khẩn cấp, lập tức liền rời khỏi vòng tay của anh, nhìn về phía sau anh thấy Trần luật sư, "Luật sư Trần, mau... Mau gọi điện thoại về biệt thự, bảo người mang cho tôi túi giấy đặt ở mép giường... Bên trong chứa một bộ quần áo nam. Mau mau mau, cần gấp lắm!”

"Sao lại thế này?" Xem vẻ mặt cô vội vàng, Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ hỏi.

Lãnh Tiểu Dã cau mày, "một lời khó nói hết, tóm lại... Nếu sau nửa giờ, em không lấy được bộ quần áo kia, thì công sức học 1 năm qua đều biến mất. Hoàng Phủ Diệu Dương, mau... Mau nghĩ biện pháp giúp em."

Buông một tay ra, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt nhìn về phía luật sư Trần, "Gọi điện thoại bảo bọn họ dùng máy bay trực thăng đưa tới."

" Dạ, bá tước tiên sinh."

Luật sư Trần lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại.

"không cần lo lắng." Hoàng Phủ Diệu Dương giơ bàn tay lên, an ủi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô,

"Máy bay trực thăng lại đây, nhiều nhất 15 phút, không làm lỡ chuyện của em được."

"thật sao?" cô vẫn còn có chút lo lắng.

"anh cam đoan!" anh nghiêm nghị gật đầu. 

Lãnh Tiểu Dã lập tức thở phào nhẹ nhõm, lúc này giang đôi tay lên, ôm lấy cổ của anh.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, anh tới rất đúng lúc... anh quả thực là mưa rào khi nắng hạn, cứu tinh lớn, thiên sứ may mắn... Thưởng cho anh!" Hôn mạnh lên mặt anh một cái, Lãnh Tiểu Dã buông anh ra, xoay người lại chạy trở về, "Trời ạ, em phải lập tức đi tìm Bella tiểu thư, xem cô ấy đã giúp ta tìm được nam người mẫu chưa!"