Ánh Lửa Mùa Đông

Chương 341




"Để anh!"

Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay qua, vói vào trong quần áo cô, giúp cô cài nút lại.

"Hắt xì!"

một cơn gió từ xa thổi tới, Lãnh Tiểu Dã rụt người lại, hắt xì một hơi.

Giúp cô sửa lại áo lông xong, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay che áo khoác cô lại, "Ở đây lạnh lắm, chúng ta đi chỗ khác được không?"

Lãnh Tiểu Dã nhìn xung quanh một chút, "Đúng rồi, em nhớ hình như ở gần đây có rạp chiếu phim thì phải, hay là chúng ta tới xem suất nửa đêm đi, lâu rồi em chưa xem phim ở rạp?!"

cô chưa hẹn hò bao giờ, nên cũng không biết các cặp tình nhân khác sẽ làm gì khi hẹn hò.

"Được!"

Buộc áo khoác lại cho cô, anh vịn vào người cô, sửa lại mái tóc rối bù của cô.

Hai người cùng nhau đi về phía trước, Hoàng Phủ Diệu Dương vươn tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô.

Lãnh Tiểu Dã đã tìm được rạp phim trong trí nhớ kia, nhưng lại không biết, gần đây bọn họ đang sửa chữa không kinh doanh gì.

Lãnh Tiểu Dã đành bất đắc dĩ dẫn anh ra, "Xin lỗi, Hoàng Phủ Diệu Dương, em... Cũng lâu rồi em chưa tới Thượng Hải."

Cưng chiều sờ tóc cô, Hoàng Phủ Diệu Dương dịu dàng nói, "không còn sớm nữa, anh đưa em về nhé?"

"Vậy, ngày mai..." Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, "Nhất định ngày mai em sẽ dẫn anh đi chơi thật vui."

"Được." anh cười.

Hai người đứng đợi ở ven đường, bắt một chiếc taxi, ngồi vào xe chạy về nhà trọ của Lãnh Tiểu Dã.

Xuống xe, Hoàng Phủ Diệu Dương tự mình dẫn cô vào tiểu khu, tới dưới lầu trọ.

anh vẫn nắm tay cô, đến tận bậc thang anh cũng không buông ra.

anh không buông được.

"Em... Em tới rồi."

Lãnh Tiểu Dã nói nhỏ, đôi mắt nhìn tay anh đang nắm tay mình.

"Vậy... Mai gặp." Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông bàn tay nhỏ bé của cô ra, "Em lên đi."

đi lên phía trước, nhìn chuông của trên tường, Lãnh Tiểu Dã quay lại nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương đứng dưới cầu thang.

Chỉ thấy dáng vẻ của anh đứng dưới ánh đèn có vẻ hơi cô đơn.

Trong lòng cô đột nhiên không khỏi nhói lên một caia.

"Hoàng Phủ Diệu Dương, ngày mai... Em mời anh, em sẽ dẫn đường cho anh, em... Em nhất định sẽ dẫn anh đi chơi thật vui."

anh giơ khóe môi lên.

"Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đi."

Xoay người, Lãnh Tiểu Dã đưa tay nhấn chuông cửa.

"Tiểu Dã!"

trên bậc thang, Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên mở miệng.

Lãnh Tiểu Dã quay lại, nghi ngờ nhìn anh.

Đứng trên bậc thang, đôi mắt màu lam bừng sáng của Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô.

"anh muốn một nụ hôn tạm biết."

Trong mắt anh viết hai chứ "không tha" thật rõ ràng.

Nếu để anh tức giận, chắc chắn anh lại kéo cô mang về khách sạn.

Hoàng Phủ Diệu Dương biết bây giờ anh phải cố gắng khống chế mình, nhưng cứ để cô rời đi như vậy, anh thật sự rất luyến tiếc.

Ít nhất, cũng phải có được một nụ hôn chứ?!