Nắm ống nghe lên, sờ từ trên xuống dưới, lập tức ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.
Điện thoại bỏ lại trên xe, ví của cô cũng trên xe, bộ váy trên người cô này hoàn toàn là phong cách, làm sao có túi, đương nhiên càng không khả năng có tiền.
Đáng thương như cô, bây giờ lại là người không có đồng nào.
"Hoàng Phủ Diệp Dương a Hoàng Phủ Diệu Dương, hẹn hò với ánh đúng là không dễ dàng a! "
Lãnh Tiểu Dã bất đắc dĩ đem ống nghe treo quay về chỗ cũ, chú ý tới phía trước cách đó không xa có một quán đồ ăn điếm,cô vội vàng chạy tới, từ trên cổ tay tháo xuống cái đồng hồ.
"Đại gia, trên người tôi không mang tiền, có chút việc cần làm gấp, chú... chú có thể để cho tôi sử dụng điện thoại hay không, tôi có thể đưa cái đồng hồ này cho chú..."
Đại gia bán món ăndò xét nhìn cô từ trên xuống dưới, ôn hòa cười rộ lên, "Đứa nhỏ này, cháu có việc gấp liền gọi đi, chúkhông lấy đồng hồ của cháu đâu."
Lãnh Tiểu Dã trong lòng vui vẻ, đang muốn vào cửa hàng ở bên trong gọi điện thoại, lại chứng kiến hai cảnh sát giao thông cách đó không xa đã đuổi theo tới đây.
Hai cái vị này, cũng quá chuyên nghiệp a, như vậy còn đuổi theo?!
Lãnh Tiểu Dã cả kinh, vội vàng tiếp tục chạy về phía trước.
...
...
Nhà hàng rượu tầng thứ chín.
đi xuống nhà hàng rượu, ánh sáng hơi có vẻ lờ mờ, bốn phía tất cả chỗ ngồi đều trống không, chỉ có một chỗ cạnh cửa sổ tốt nhất cho hai người ngồi, trên bàn để ánh nến tinh xảo, đèn sáng lửa.
một bên bàn, người Hoàng Phủ Diệu Dương mặc âu phục màu xám nhạt, cánh tay phải dựa trên ghế, chống đỡ đầu.
Con mắt màu lam kia, đang một mực nhìn chăm chú vào cửa.
Lão quản gia đứng ở sau lưng anh, có chút cau mày.
Lối vào, đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
trên mặt Hoàng Phủ Diệu Dương vui vẻ, lưng ngồi tựa vào ghế lập tức liền thẳng tắp.
Lối vào, một người bồi bàn mặc vest tiến vào.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thời gian biểu hiện 9: 35 phút.
đã qua thời gian dự định hai giờ, Tiểu Dã cô... Thực sự sẽ không tới chứ!
Con mắt bên cạnh, nhìn xem giây lại dạo đi một vòng, Hoàng Phủ Diệu Dương tâm tình cũng di chuyển theo kim giây, từng lúc khẩn trương lên.
Luôn luôn nắm quyền sinh sát trong tay, coi như là hoàn cảnh khó khăn nhất ở chiến trường, thời điểm các quân địch bao vâymột người, anh cũng không có khẩn trương như vậy.
Chẳng lẽ cô... Thực sự cam lòng lại để cho anh đi?!
Thời gian, lại qua năm phút đồng hồ, hiện tại đã là 9 giờ 40 phút rồi.
Nếu như anh muốn, anh hoàn toàn có thể theo dõi cô, thậm chí có thể trực tiếp tìm được nhà trọ của cô, nói cho cô biết, côthua.
Nhưng mà, lúc này đây, Hoàng Phủ Diệu Dương không muốn làm như vậy.
Theo như lời cô nói, đây không phải là cách một người đàn ông theo đuổi một người phụ nữ cần phải sử dụng cách thức.
cô không phải con mồi của anh, mà lúc này đây, anh cũng không phải thợ săn.
anh phải giống như đàn ông bình thường, cho cô một cuộc hẹn bình thường.
cô tới hay không, có lẽ giao cho cô quyền quyết định trở lại.
"Bá tước tiên sinh." Thân thể lão quản gia có chút khom xuống, "Có lẽ... Tiểu thư có chuyện gì nên tới trễ, nếu không, tôi đixem..."
Hoàng Phủ Diệu Dương rất rõ ràng, lão quản gia cái gọi là đi xem, chính là đi tra dò Lãnh Tiểu Dã đến cùng có tới không.
Hoàng Phủ Diệu Dương một lần nữa dựa lên thành ghế, nhẹ nhàng lắc đầu.
"Cái kia..." Lão quản gia nhẹ nhàng nói, "Có muốn hay không, cho ngài một món điểm tâm trước, hoặc là đồ uống gì?"
Vì cuộc hẹn hôm nay, Hoàng Phủ Diệu Dương cũng là cố ý chuẩn bị một phen.
không chỉ có bao toàn bộ nhà hàng rượu này, hơn nữa cố ý mời vị đầu bếp nước ngoài tới đây chuẩn bị thức ăn
Đến đây lúc bảy giờ, anh chưa từng ăn qua bất kỳ vật gì, thậm chí ngay cả đồ uống cũng không có một ly, chính là đang đợi Lãnh Tiểu Dã trở lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương lần nữa lắc đầu, lão quản gia nhìn xem cửa vào, đứng thẳng lên lui qua một bên.
...
...
Lãnh Tiểu Dã chạy qua giao lộ, nhìn phố Hoàng giang phía xa, thân thể khom xuống thở mạnh một hơi.
Từ nơi này, đã có thể thấy cao ốc hoành tráng của Lục gia, thế nhưng giữa cô và Hoàng Phủ Diệu Dương, còn cách một cái phố Hoàng giang đây?
Lãnh Tiểu Dã một lần nữa đứng thẳng lên, nhấc chân phải đi.
Định giơ chân phải lên, nhưng không nâng lên.
Xoay người nhìn lại, chỉ thấy giày cao gót chân phải đập vào mắt, dưới chân là một cái cống thoát nước quen thuộcđang mắc giày trong khe.
cô dùng sức kéo giày, chân trực tiếp tuột ra từ bên trong giày.
Bất đắc dĩ, cô đành phải sử dụng chân đạp đất dùng sức hai tay rút giày ra.
một tiếng vang nhỏ, bởi vì cô sử dụng lực quá mạnh, gót phía dưới giầy trực tiếp đứt rời từ trung gian.
Nâng tay phải lên, nhìn xem chỉ còn một nửa gót giầy, Lãnh Tiểu Dã hận không thể đưa tay đem giầy vứt đi.
Cái thứ gì vậy, mới mang như vậy đã bị hư?
Biết trước như vậy, còn không bằng cô đi đường vòng, coi như là hoàn thành công việc, lúc này cũng có thể đi đến nơi rồi nha?!