Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 57: Ghen




Đông Quân nhìn theo mà cười nhạt. Chu Nhân ông ta cũng quá ảo tưởng về bản thân rồi. Ông ta nghĩ mình là ai cơ chứ, muốn dựa vào con gái ông ta để liên minh với Lục gia à. Ông ta quên rằng Lục gia và Lục thị có vị thế như nào sao? Tôm tép như ông ta mà muốn trèo cao? Hơn nữa, Lục gia không cần dựa vào ai cả, không cần cái gọi là hôn nhân lợi ích đó. Còn về Lục Đông Quân anh, dù trời có sập xuống, cũng đừng mong ép buộc được anh làm những điều anh không muốn.

Đúng lúc đó, Lâm gia và Lạc gia cũng đến. Người lớn nói chuyện với nhau, còn Lập Thành và Bội Sam thì đến chỗ Đông Quân.

- Nãy giờ chắc là anh mệt mỏi lắm nhỉ, anh họ? – Bội Sam thấy sắc mặt không thoải mái của anh họ mình thì lên tiếng hỏi.

- Ừ cứ bị ruồi nhặng vây quanh thật nhức đầu! – Đông Quân nhấp một ngụm rượu đáp.

Bội Sam và Lập Thành dĩ nhiên hiểu ý tứ của Đông Quân. Cũng khó trách, anh vừa đẹp trai tài giỏi, gia thế lại lớn như thế, có gia đình nào không muốn đẩy con gái của mình đến chỗ anh chứ. Được anh nhìn trúng không phải sẽ một bước lên mây sao. Chỉ tiếc là, trong mắt của anh, chỉ có thể chứa một mình Hạ Tử Yên.

- Đợi thêm thời gian nữa, hay là anh thuyết phục chị dâu đồng ý công khai quan hệ của cả hai đi, như vậy cũng tránh được một số người muốn nhào tới. – Lập Thành cũng góp lời.

Đông Quân không lên tiếng, chỉ trầm ngâm suy nghĩ. Anh đương nhiên muốn công khai cho cả thế giới này biết Hạ Tử Yên là người con gái của anh, chỉ có điều anh cũng không muốn cuộc sống của cô bị đảo lộn. Nếu bọn người ngoài kia biết cô chính là bạn gái của anh, ắt hẳn là cô sẽ rất mệt mỏi.

Cả ba người Đông Quân, Lập Thành và Bội Sam đang đứng trò chuyện thì bỗng nhiên có một cô gái đi về phía họ. Đến gần Đông Quân, cô ta giả vờ trượt chân té ngã, mong là sẽ thuận thế ngã nhào vào lòng anh.

Đông Quân chỉ cười nhạt một cái, anh đương nhiên biết ý định của cô ta, bao nhiêu năm nay có rất nhiều cô gái cũng làm cách tương tự này. Thật khiến anh chán ghét.

Bội Sam cũng biết cô gái này là cố tình muốn té ngã, mong được anh họ của cô đỡ. Nhưng mà e là cô ta sẽ té rất thảm, vì mọi chuyện sẽ không như kế hoạch của cô ta đâu. Bội Sam cũng thương tình, nhanh tay đỡ lấy cô ta, còn nhìn cô ta với vẻ mặt bình thản, còn có ý bảo không cần phải cảm ơn.

- Vị tiểu thư này, mặc váy dài dễ vấp ngã, đi đứng cẩn thận chút nhé! May mà có tôi đỡ cô, chứ nếu không e là anh họ như tản băng ngàn năm của tôi sẽ trơ mắt ra mà đứng nhìn cô té. Anh ấy á hả, có thói quen ưa sạch sẽ, không quen đụng chạm người lạ. – Bội Sam ra vẻ thương cảm và có ý tốt muốn giúp đỡ.

Cô gái kia vốn đã thấy khó chịu vì Bội Sam làm hỏng kế hoạch của cô ta, lại nghe mấy lời tưởng như có ý tốt thật sự nhưng thực chất là mỉa mai chế giễu của Bội Sam, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nhưng mà biết rằng Bội Sam là em họ của Đông Quân, hơn nữa, ở chỗ đông người thế này, cô ta phải giữ được dáng vẻ thiên kim tiểu thư, nên chỉ có thể dằn xuống cơn giận của mình, nở một nụ cười đầy miễn cưỡng nói cảm ơn, rồi rời đi không quay đầu lại.

Bội Sam xua xua tay ý bảo không có gì, lại nhìn theo dáng vẻ bại trận của cô ta mà không khỏi nhịn cười. Muốn tính kế với anh họ cô sao, e là cô ta còn non nớt quá.

- Em cũng thật là biết cách chọc điên người khác đấy! – Lập Thành dịu dàng búng lên chop mũi của Bội Sam một cái.

- Còn phải nói à, cô ta đúng là còn non quá. Cứ như vậy mà muốn tính kế lên làm chị dâu em à, đúng là mơ xa quá ha ha… - Bội Sam hất mặt ra vẻ kiêu ngạo, lại quay sang nói với Đông Quân.

- Anh họ, anh thấy em diễn có hay không?

Đông Quân nãy giờ chỉ im lặng ở một bên xem kịch hay. Anh thầm tán thưởng chiêu trò tinh nghịch của cô em họ mình. Quả đúng là cánh tay đắc lực của anh. Anh không tiếc lời khen ngợi.

- Ừ em càng ngày càng lắm chiêu rồi.

- Nhưng mà này Lập Thành, khuyên cậu nên tránh xa hết ong bướm, nếu không e là đời cậu sau này sẽ thảm lắm! – Đông Quân không quên nhắc nhở Lập Thành mấy câu.

- Anh dám để em phải đích thân ra tay xử lý thử xem! – Bội Sam liếc Lập Thành một cái cảnh cáo.

Lập Thành có vẻ rén nhẹ trước sự hung dữ của nóc nhà. Anh chỉ biết bày ra vẻ mặt vô tội, còn không quên nịnh nọt Bội Sam mấy câu. Anh thầm nhủ, ngàn vạn lần không nên để Bội Sam ghen tuông nữa. Nhớ đến lần trước, anh vẫn còn sợ hãi đây.

Kết thúc buổi tiệc cũng là xế chiều, Đông Quân mệt mỏi về phòng. Anh thấy rất nhớ cô gái nhỏ của mình, liền lấy điện thoại ra gọi cho cô.

Đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông rồi lại rất nhanh xuất hiện giọng nói ngọt ngào.

- Alo, em nghe đây anh! – Tử Yên tươi cười.

- Anh nhớ em! – Đông Quân không nén nổi tâm tình của mình, trực tiếp nói với cô.

- Em cũng nhớ anh! – Tử Yên dịu dàng đáp lại.

- Anh đến đó gặp em nhé?

- Không được, hôm nay anh dự tiệc, chắc chắn có uống chút rượu. Như vậy anh lái xe đường dài không tiện. Anh nên ngủ một giấc cho khỏe đi, rồi trưa mai đến đón em và ba mẹ về cũng được. – Biết anh mệt, cô liền phản đối chuyện anh muốn về ngoại gặp cô.

- Ừm, anh biết rồi, em đã ăn uống gì chưa? – Biết cô lo lắng cho mình, anh cũng không nói gì thêm.

- Em đang chuẩn bị ăn đây! À vậy anh nghỉ ngơi đi nhé, em phải đi phụ mẹ dọn thức ăn rồi! Tạm biệt anh, moa moa…

Trước khi tắt máy, cô còn không quên hôn anh khiến anh vui vẻ hẳn lên. Cô đúng là liều thuốc an thần của anh mà, chỉ cần ở bên cô, nghe giọng cô thì bao nhiêu bực dọc, mệt mỏi đều bay biến.

Anh tắt điện thoại, lại nghĩ ngợi gì đó. Sau đó nhanh chóng tắm rửa rồi chuẩn bị ra ngoài.

Tử Yên bên này đang nằm trên giường nhắn tin với Bội Sam, đột nhiên có cuộc gọi đến, là của Đông Quân. Cô đang không vui vì những gì Bội Sam kể, còn có ý muốn lờ anh đi. Nhưng suy đi nghĩ lại một hồi cô bắt máy. Còn chưa kịp giở giọng hờn dỗi, cô đã ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài vì anh bảo đang đứng trước cửa nhà đợi cô.

Trong nhà người lớn đều đã đi nghỉ ngơi, cô cố gắng nhẹ nhàng để không làm động đến ai. Cô còn đang nghi hoặc liệu có phải là anh thật sự đã đến đây hay không, thì bóng dáng quen thuộc đang nở nụ cười dịu dàng với cô đã cho cô biết đáp án.

Cô chạy nhanh đến ôm lấy anh, quên luôn ban nãy còn giận anh.

- Anh, sao anh lại xuống đây! Không phải em đã nói anh uống rượu không được lái xe sao?

- Anh nhờ tài xế lái, yên tâm đi! – Anh dang tay ôm lấy cô vỗ về.

- Sao anh không đợi mai hẳn xuống luôn, bây giờ đã hơn chín giờ tối rồi đấy! – Cô ở trong lòng anh thủ thỉ.

- Anh nhớ em, không chịu được đến mai! – Anh hôn lên tóc cô đầy cưng chiều.

Nghe mấy lời này, cô như mềm nhũn cả ra, dụi dụi mặt vào lồng ngực anh. Một hồi, cô nhớ lại chuyện Bội Sam kể là hôm nay ở buổi tiệc có rất nhiều người đã cố ý tiếp cận anh, mặc dù anh không hề để tâm đến họ, nhưng mà cô vẫn thấy không vui. Cô liền đẩy anh ra, giọng hờn dỗi.

- Lục thiếu gia hôm nay gặp biết bao nhiêu người đẹp như vậy còn có thời gian nhớ em sao? Nghe nói, còn có người muốn gả con gái cho anh?

- Em đã nghe tình báo rồi? – Anh nhìn cô phụng phịu mà buồn cười.

- Còn có người muốn nhào vào lòng anh? – Cô vẫn tiếp tục hờn mác.

- Oan ức cho anh quá, là do bọn họ chủ động, anh không hề để tâm đến! – Anh nhìn cô ra vẻ vô tội.

Cô vẫn không thèm nhìn đến anh, đứng ở một bên mà chu môi biểu tình. Nhìn cô lúc này vô cùng đáng yêu. Anh không nhịn được mà tiến đến hôn lên môi cô một cái. Cô ra vẻ ghét bỏ phản kháng.

- Em ghen rồi? – Anh buồn cười nói.

- Đúng vậy, em ghen đó, em giận đó, ai kêu anh lúc nào cũng thu hút ong bướm như vậy hừ!

- Được rồi, đừng giận nữa, Sau này anh sẽ cố gắng né tránh mấy bữa tiệc thế này, không để bọn họ có cơ hội tiếp cận anh nữa, nhé? – Anh ra sức dỗ dành cô.

Dỗ dành một hồi, cô gái nhỏ mới hết giận. Anh theo cô vào nhà, ngoan ngoãn ngủ ở phòng khách, dù sao đây cũng là nhà ngoại cô, anh dù muốn ở chung với cô cũng phải nhịn xuống. Anh phải giữ được bộ mặt tốt trước mặt người nhà cô mới được.

Sáng hôm sau, cả nhà ai cũng bất ngờ trước sự xuất hiện của Đông Quân. Nhưng mà nhanh chóng bỏ qua việc anh đến lúc nào, vì sao đến trễ như vậy mà tiếp đãi anh.

Đến quá trưa thì cả nhà Tử Yên cùng Đông Quân ra về.

Như thường lệ, mùng năm, mùng sáu, ba mẹ Hạ sẽ đi chúc tết, còn Tử Yên sẽ đi chơi cùng Đông Quân, Lập Thành và Bội Sam.

Năm nay được nghỉ tết lâu hơn, đến hết mùng tám tết. Cho nên Đông Quân xin phép phụ huynh để đưa nhóm Tử Yên sang Hàn chơi.

Bảy giờ sáng mùng năm, Đông Quân dùng máy bay riêng để đưa cả nhóm đi. Chỉ hơn hai tiếng là đã đến được Seoul.

Đầu tiên, cả nhóm ghé khách sạn để check in và sắp xếp đồ đạc. Tử Yên vô cùng bất ngờ khi nghe Đông Quân giao tiếp tiếng Hàn với mọi người. Cô không hề biết rằng, chính vì cô thích Hàn Quốc, cho nên Đông Quân từ lâu đã học tiếng để đến lúc đưa cô đi du lịch.

Hai phòng được thuê, dĩ nhiên Bội Sam và Lập Thành ở một phòng. Vậy phòng còn lại chỉ có thể là dành cho Đông Quân và Tử Yên. Tử Yên lúc đầu rất ngại, muốn thuê thêm một phòng ở riêng, nhưng lại nghĩ nếu làm vậy hẳn là Đông Quân rất tủi thân, lại sợ anh nghĩ cô không tin tưởng anh, nên cuối cùng đành chấp thuận.

Gần mười giờ, cả nhóm xuất phát đi chơi. Đầu tiên là đến cung điện Gyeongbokgung, một trong những điểm du lịch đặc sắc, mang đậm bản sắc văn hóa truyền thống của Hàn Quốc.

Cả nhóm còn hào hứng thuê Hanbok để chụp hình sống ảo kiểu cung đình. Nhìn Tử Yên và Bội Sam xinh đẹp thướt tha trong trang phục truyền thống của Hàn, Đông Quân và Lập Thành không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Sau đó, cả nhóm lại di chuyển sang khu làng cổ Bukcheon Hanok tham quan những căn nhà cổ hay thấy trên phim, sẵn tiện vào nhà hàng ở nơi đây để ăn trưa luôn. Ăn trưa xong, còn đi lòng vòng để mua đồ lưu niệm.

Đến chiều, cả nhóm lại di chuyển đến Lotte World gần khách sạn nơi họ đang ở. Đây là khu giải trí phức hợp sôi động nhất nhì nước với khu giải trí trong nhà lớn nhất thế giới. Ngoài ra còn có cả khu giải trí ngoài trời tên Magic Land nối liền với trung tâm mua sắm nhộn nhịp. Đây quả thật là nơi hút hồn các cô gái như Tử Yên và Bội Sam.

Lời của tác giả: Cảnh báo chương sau sẽ hơi hót hòn họt nha các ông các bà. Chuẩn bị tinh thần nha ?