Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 51: Ám ảnh tâm lý




Đợi trợ lý đến đưa quần áo, Đông Quân cũng vào tắm.

Trời đột nhiên đổ mưa to, gió thổi mạnh đập vào cửa kính mấy tiếng rất lớn, còn thêm cả sấm chớp. Tử Yên ở trong phòng tắm, không ý thức được thời tiết bên ngoài.

Tắm rửa xong, cô định ra ngoài tìm đồ để thay. Cô vẫn quen nghĩ nhà chỉ có hai đứa con gái thì cứ thoải mái nên không mang theo đồ vào phòng tắm, mà quên mất hôm nay cô đang ở riêng với Đông Quân. Cô thậm chí còn không chốt cửa phòng.

Cô loay hoay một hồi thì nhẹ nhàng mở cửa nhà tắm. Cẩn thận nhìn trước nhìn sau, cô mới khẽ bước ra ngoài. Phát hiện, trời đang mưa rất to, sấm chớp nổ đùng một cái làm cô hết hồn.

Đột nhiên “Bụp” một cái, đèn trong phòng tắt hết, không gian chìm trong một màu đen, lại thêm cơn mưa ngoài kia, Tử Yên hốt hoảng, cô rất sợ tình huống thế này, vì khi đó cô không nhìn thấy gì cả. Bốn bề là một mảng tối, lại lạnh, cô sợ hãi ngồi thụp xuống, hét lớn.

- Anh Quân, anh Quân!

Đông Quân vừa hay cúp điện đã lập tức chạy lên lầu vì biết Tử Yên sợ bóng tối. Lại nghe tiếng cô la lớn, càng làm anh lo lắng.

Anh nhanh chóng mở cửa phòng bước vào, soi đèn pin điện thoại, phát hiện cô đang ngồi thu lu một góc.

- Anh đây! Em… em… có sao khô….

Những tiếng cuối như bị anh nuốt ngược vào trong khi phát hiện ra cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm trên người, mà dáng ngồi của cô cũng không thể che chắn hết cả người.

Ánh sáng từ đèn pin điện thoại rọi vào người, Tử Yên mới giật mình nhận ra cô đang vô cùng thiếu vải. Cô bối rối đứng lên, hai tay che trước ngực, hai chân khép chặt lại.

- Anh… anh đừng nhìn… anh mau… mau quay người lại. – Cô xấu hổ nói.

Anh lập tức quay lại theo lời cô.

Lại nghĩ, bây giờ cần nhất là thay đồ. Cô liền bảo anh.

- Anh… anh sang bên tủ đồ lấy giúp em quần áo để thay đi…

Tâm trí anh đang ngao du tẩn đẩu tận đâu, nghe cô lên tiếng liền giật bắn mình, lật đật đến tủ quần áo tìm cho cô một chiếc đầm ngủ.

- Anh… anh chiếu đèn cho em đi… Nhưng… nhưng mà anh nhắm mắt lại, tuyệt đối không được nhìn! – Cô ra lệnh.

Anh gật gật đầu như giã tỏi. Cô vớ lấy bộ đầm ngủ, xoay người về phía anh rồi nhanh chóng thay. Chiếc khăn tắm trên người cô được cởi bỏ, để lộ thân hình quyến rũ, bờ vai thanh mãnh, chiếc eo nhỏ cùng bờ mông căng tròn.

Đông Quân cũng đã theo tiếng gọi con tim mở mắt ra từ lúc nào. Anh biết là không nên nhưng mà… anh… anh thật sự muốn ngắm nhìn cô. Dù gì anh cũng là đàn ông chính hiệu. Trong hoàn cảnh này, anh không thể làm quân tử nổi.

Anh cứ lặng nhìn cô từ phía sau, vô thức nuốt nước bọt, cả người cứ nóng rần lên. Đến khi cô đã khoác lên chiếc đầm ngủ, anh mới tiếc nuối nhắm mắt lại, sợ bị cô phát hiện mình đang nhìn lén.

- Xong rồi, anh… mở mắt ra đi! – Cô nói.

Anh mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của cô, biết cô vẫn còn đang rất ngượng ngùng với tình huống vừa rồi.

- Em… em có muốn xuống dưới lầu không… Anh… anh dắt em xuống! – Anh vội chuyển đề tài để phá tan không khí căng thẳng này.

- Được… chúng ta… chúng ta xuống lầu đi anh!

Cô nhanh chóng gật đầu đồng ý với lời đề nghị của anh. Dù sao xuống dưới nhà cũng tốt hơn là chỉ có anh và cô ở riêng trong phòng thế này… Thật có chút mờ ám…

Anh coi như không có một màn vừa rồi, cứ thế đến bên cạnh choàng vai cô, từng bước dìu cô đi, còn nhắc cô cẩn thận khi xuống mấy bậc thang.

Anh đưa cô lên ghế sofa ngồi, còn mình đi tìm đèn pin, vì điện thoại anh sắp không cầm cự được.

Tìm được đồ, anh nhanh chóng trở lại bên cạnh cô. Bây giờ ngượng ngùng xấu hổ gì đó, cô không quan tâm nữa. Cô chỉ biết giờ khắc này cô thật sự thấy sợ, trong bóng đêm cô nhìn thấy gì cũng sẽ tưởng tượng ra mấy thứ không sạch sẽ. Trời lại nổ đùng một cái, cô sợ sệt nép sát vào người anh, vòng tay ôm chặt cánh tay anh.

Anh bật cười khi thấy cô nhát gan như vậy. Choàng tay qua ôm lấy cô, kéo cô lại gần sát mình dỗ dành.

- Đừng sợ, có anh đây mà!

- Anh… bao giờ mới có điện?

- Cũng không biết, để anh thử gọi cho bên điện lực đã.

Đông Quân lấy điện thoại ra gọi nhưng bên kia không có ai nghe máy. Anh gọi lại, máy báo bận, rồi bị treo. Gọi nhiều lần không được, anh lên mạng tra cứu, tìm xem có thông báo cúp điện không.

- Trên mạng có thông báo đường dây bị hư do mưa lớn, cũng không rõ khi nào có điện. Trời lại đang mưa khó có thể khắc phục. – Anh thông báo cho cô.

- Bên ngoài trời lại mưa to, chúng ta cũng không thể đi đâu. Sao lại thảm như vậy… - Tử Yên thở dài.

- May cho em là anh kiên quyết ở lại, không thì một mình em làm sao dám ở đây!

- Em cũng đâu biết mọi chuyện lại thế này… - Cô bĩu môi đáp.

- Được rồi, em ngồi yên đây nhé, anh đi lấy nước cho em uống! – Anh xoa xoa đầu cô rồi đứng lên.

Đột nhiên, chân Tử Yên đặt dưới sàn vô tình đụng trúng gì đó. Cô giật bắn người, không nói không rằng phóng lên người Đông Quân, hai chân cô quấn chặt hông anh, hai tay ghì chặt cổ, miệng nhỏ la thất thanh.

- Anh… anh… dưới sàn… có gì đó… - Cô sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, càng ra sức quấn lấy anh.

Đông Quân vốn dĩ muốn đi lấy nước, bây giờ lại bị cô quấn chặt như vậy. Thân hình mềm mại của cô kề sát người anh, nhất là nơi lồng ngực anh cảm nhận được vật tròn tròn mềm mềm của cô. Lại nhớ đến một màn lúc nãy ở trong phòng, cả người anh nóng bừng lên, hô hấp càng khó khăn.

Nhưng mà căn bản người mồi lửa là cô lại không ý thức gì đến chuyện hai thân thể đang kề da sát thịt mà chỉ biết bấu víu vào anh cho đỡ sợ. Trong tình thế này, rốt cuộc anh phải hít một hơi thật sâu, cố nén tâm tình, vòng tay qua mà giữ cô khỏi ngã.

- Được rồi, không có gì đâu. Để anh xem là cái gì đã. – Anh vừa nói vừa rọi đèn pin xuống sàn nhà.

- Em nhìn xem là gì? – Anh không nhịn được cười.

Phát hiện ra thủ phạm làm mình hoảng sợ chỉ là chiếc cột tóc, Tử Yên vô cùng xấu hổ. Cô vốn nhạy cảm, nhất là trong bóng tối thế này. Cho nên, với cô, thứ gì cũng trở nên nguy hiểm và đáng sợ. Không ngờ chỉ vì cái cột tóc làm rớt mà cô lại rơi vào cảnh xấu mặt thế này.

Chợt cô cảm nhận dưới mông cô có vật gì đó cưng cứng nong nóng, lại nhớ ra mình vẫn đang vắt vẻo trên người anh với tư thế vô cùng khó coi. Cô lập tức nhận ra vật cưng cứng đó là gì. Nhanh chóng, cô leo xuống khỏi người anh, phóng lên sofa ngồi, vẻ mặt vô cùng xấu hổ và bối rối.

Anh đương nhiên cũng biết cơ thể mình có gì đó đang thay đổi. Nhưng còn không phải do cô tất cả sao. Anh đã cố gắng nhịn đi, nhưng cô năm lần bảy lượt trêu chọc anh.

Bất ngờ, anh quên luôn ý định đi lấy nước, bước tới gần cô, áp người đè cô xuống sofa, hai tay chặn hai bên cô.

- Anh… anh làm gì thế… mau… mau đứng lên… - Cô bất ngờ khi bị anh đưa vào tư thế này.

- Em là đang thử thách sự nhẫn nại của anh đúng không? – Anh nhìn cô với ánh mắt đầy khát vọng.

- Em… em… đã làm gì đâu chứ… - Cô ấp úng.

- Còn nói không? Người anh em đang ngủ yên của anh cũng bị em làm thức giấc!

- Anh… anh nói gì vậy chứ… Anh xấu xa…

- Nghe mấy lời này của anh cô không khỏi ngại ngùng, lảng tránh ánh nhìn của anh.

Dưới ánh sáng của đèn pin điện đang đặt trên bàn, gương mặt trắng mịn mang chút sắc đỏ của cô càng thêm hiện rõ. Cô càng xấu hổ, anh lại càng cảm thấy đáng yêu.

Anh vuốt ve gương mặt cô, rồi lại cúi người đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh nhẹ nhàng hút lấy mật ngọt môi cô, rồi lại luồn lách vào bên trong, tìm kiếm lưỡi cô mà mút mát. Nhịp tim cô đập loạn cả lên, cũng trúc trắc mà phối hợp cùng anh.

Nụ hôn dây dưa triền miên, môi lưỡi quấn lấy nhau. Nhưng dường như chỉ thế này không thể lấp đầy được dục vọng đang dâng trào trong anh.

Anh lại muốn cùng cô trải qua những giây phút khó quên. Dục vọng cuốn mờ lý trí, bàn tay anh dần trở nên hư hỏng, làm loạn trên người cô.

Cô cảm nhận được anh đang… đang đòi hỏi nhiều hơn. Cả người cô bỗng chốc nóng ran, da thịt cô bị bàn tay anh lướt qua trở nên vô cùng nhạy cảm. Cô… đầu óc cô rối bời, không biết phải làm thế nào.

Cô biết nếu cứ tiếp tục có thể cả hai sẽ vượt quá giới hạn. Nhưng mà… cơ thể cô dường như không nghe lời cô, hai bàn tay cứ xụi lơ không đẩy anh ra.

Anh thấy cô cứ thuận theo mình, nghĩ là cô đã ngầm đồng ý. Liền mạnh bạo hơn, bàn tay cũng thản nhiên đặt lên bầu ngực căng tròn của cô sờ nắn.

Cả người cô như có luồng điện chạy ngang, run lên bần bật.

Bất chợt, những ký ức không vui ngày đi biển hôm đó lại ùa về. Cô nhớ đến khuôn mặt gian tà, bàn tay to lớn mũm mĩm của lão già dê kia cũng đụng chạm người cô, còn xé đồ cô, chút nữa đã động đến những nơi không được phép.

Cô liền đẩy anh ra, bắt đầu trở nên sợ hãi, hoảng loạn.

- Không… không… không được… á…

- Em sao vậy, Yên Yên, bình tĩnh lại! Anh đây, là anh đây mà!

Phản ứng bất ngờ của cô làm anh vô cùng lo lắng. Anh lờ mờ đoán ra cô là đang nhớ đến những chuyện cũ, tâm lý bị ám ảnh nên không thể cùng anh có những động chạm thân mật như vậy. Anh tự trách bản thân đã quá gấp gáp, không nghĩ đến cảm nhận của cô.

Anh ôm chặt cô vào lòng, vỗ vỗ lưng cô để trấn an. Cảm nhận được hơi ấm của anh, cô dần bình tĩnh lại, biêt rằng vừa rồi chỉ là mình kích động vì bóng ma trong tâm trí.

Cô dựa sát vào người anh, chui rúc trong lồng ngực anh như để tìm cảm giác an toàn.

- Quân… em… em sợ… em… em nhớ đến lão già xấu xa đó… còn có… còn có Bạc Linh…

- Đừng sợ, tất cả đã qua lâu rồi. Bọn khốn đó không thể hại em nữa đâu! Là anh… là anh không tốt, anh đã quá lỗ mãng… anh xin lỗi… - Anh vô cùng cắn rứt vì đã làm cô kinh sợ.

Tử Yên nhận ra vừa rồi do sợ hãi, cô đã vô tình làm Đông Quân áy náy vì đã có hành động quá mức với mình. Thật ra cô cũng muốn cùng anh… Chỉ không ngờ là cô chưa thể vượt qua ám ảnh cũ…

- Không phải lỗi của anh đâu… Em… chỉ tại em vẫn chưa thoát ra được chuyện lần đó… - Cô tìm cách nói để anh không tự trách bản thân mình.

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ ôm cô. Dù cô nói thế nào đi nữa, đây vẫn là lỗi của anh. Ngàn vạn lần anh không nên như thế này. Anh phải cố gắng học cách kiềm chế cảm xúc của bản thân cho đến khi cô thật sự sẵn sàng.

Cô ở trong vòng tay anh từ từ bình ổn lại. Thật ra vừa rồi cô cũng muốn để mặc cho cảm xúc cuốn mình theo. Chỉ không ngờ là cô lại còn gặp chướng ngại tâm lý nên chưa thể cùng anh đến những bước tiếp theo.

Nhìn vẻ mặt áy náy của anh, cô cảm thấy buồn. Cô tự nhủ phải cố gắng quên hết những chuyện kia. Sớm muộn gì cô và anh cũng phải đi đến giai đoạn đó, cô đương nhiên phải chuẩn bị tâm lý tốt.