Anh Là Thanh Xuân Đẹp Đẽ Nhất

Chương 43: Tự tìm đường chết




Đông Quân phó mặc mọi thứ cho Lập Thành lo liệu, chỉ quan tâm Tử Yên. Anh đặt cô lên giường nằm xuống, rồi đứng lên định để cho Bội Sam giúp cô tắm rửa thay quần áo. Nhưng cô không chịu rời khỏi anh, cứ ôm chầm lấy anh mà nức nở.

- Không… không anh đừng đi! Đừng để em một mình! Em sợ lắm… em sợ lắm… - Cô vẫn còn chưa hết hoảng loạn.

- Ngoan, Yên Yên ngoan. Anh không đi đâu hết, anh vẫn ở đây với em! Nhưng mà trước tiên, em để Bội Sam giúp em thay quần áo được không? – Anh ôm lấy cô trong lòng mà vỗ về.

- Anh… anh sẽ không bỏ em lại thật chứ? – Tử Yên ngước đôi mắt đầy nước mắt lên nhìn Đông Quân hỏi.

- Đương nhiên rồi, anh làm sao mà bỏ em được. Ngoan, nghe lời anh, trước hết em cần tắm rửa thay quần áo. Sau đó, anh lại vào đây với em được không? – Anh kiên nhẫn mà dỗ dành cô.

Tử Yên lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu một cái để Bội Sam vào giúp mình.

Trong phòng tắm, nhìn bộ dạng lôi thôi của mình cô vẫn còn kinh hãi những gì vừa xảy ra. Gương mặt cô vẫn bị thấm ướt bởi nước mắt.

Bội Sam nhìn thấy Tử Yên như vậy đau lòng không thôi. Từ trước đến nay Tử Yên chưa bao giờ chịu uất ức như thế này. Sự việc hôm nay chắc chắn dọa cô không ít. Lúc nãy không bận lo cho Tử Yên, cô đã đánh cho con khốn kiếp Bạc Linh đó một trận.

- Được rồi, được rồi, tất cả đã qua rồi. Không sao nữa rồi! Anh Quân vẫn ở bên ngoài chờ mày đó, chúng ta mau chóng tắm rửa rồi thay quần áo khác cho thoải mái nhé! – Bội Sam ôm lấy Tử Yên mà dỗ.

Sau một hồi, Tử Yên cũng thay xong bộ quần áo mới. Đông Quân như đã hứa, liền đi vào ở bên cô. Bội Sam thức thời liền ra ngoài để lại không gian cho hai người.

Đông Quân nhìn khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ lên hết vì khóc, lại phát hiện bên má phải cô hơi sưng lên, dấu bàn tay còn ẩn hiện. Trong đôi mắt vừa mới ôn nhu một chút lại hiện lên những tia hằn đỏ như máu.

- Tên khốn kiếp đó đánh em à? – Anh vừa xoa xoa má cô vừa hỏi.

Tử Yên nghe Đông Quân hỏi, mọi tủi hờn lại như bùng phát, cô lại tiếp tục khóc không ngừng.

- Hức… là… là Bạc Linh đánh em…

- Chết tiệt, anh đã tha cho cô ta hết lần này đến lần khác… - Anh gằn lên, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.

Cố gắng bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng lấy nước đá chườm lên chỗ má cô, lại kiểm tra tiếp tay và chân cô. Ngay chỗ bị dây trói có một vết hằn tím lên. Anh xót xa không thôi. Cô đau một nhưng trong lòng anh đang đau đến gấp trăm lần.

Anh vội lấy dầu thoa lên vết bầm của cô. Từ nhỏ cô đã sợ dầu vì nó rất nóng, liền kêu oai oái vẻ khó chịu.

- Ngoan, ngoan ráng chịu chút… - Anh vừa nói vừa thổi phù phù để cô bớt nóng.

- Hức… anh… anh Quân… em thật sự sợ lúc đó em sẽ bị hại… em sợ em không còn vẹn nguyên… em sợ em không xứng đáng với anh nữa… - Cô nhìn anh chăm sóc cho mình mà vẫn tiếp tục nức nở.

- Đồ ngốc này, cho dù em có ra sao đi nữa, anh vẫn sẽ yêu em! Lần này là lỗi của anh không bảo vệ tốt cho em! – Anh nhìn cô nói đầy kiên định.

- Không… không phải lỗi của anh đâu… là do em… em làm ầm mọi chuyện lên… Nếu em không ra biển một mình thì cô ta sẽ không có cơ hội bắt em… Anh… anh có giận em không?

- Sao anh lại giận em được, là anh sai mà! Em phản ứng như vậy là bình thường thôi! Em đừng nghĩ nhiều nữa! Em chỉ cần ở bên anh đừng rời xa anh là được!

Anh hôn lên tóc cô, cái cô gái ngốc này đã gặp chuyện như vậy còn lo lắng anh sẽ giận ngược lại cô. Anh phải làm sao mới yêu thương cô đủ đây?

- Em… em sẽ không càn quấy nữa… Dù anh có thế nào em vẫn chấp nhận. Nhưng sao anh tìm được em vậy? – Cô tò mò hỏi.

- Anh có gắn định vị vào mặt dây chuyền của em! Anh sợ em sẽ để quên điện thoại vì vậy lo tính trước. Thật may là anh lo xa nên mới tìm được em! – Anh mỉm cười nhìn cô nói.

- Anh… có anh thật tốt! – Tử Yên xà vào lòng Đông Quân thì thầm.

Cũng may luôn có anh lo nghĩ cho cô, nếu không lần này e là cô không thể toàn vẹn rời khỏi nơi đáng sợ đó.

Đông Quân vuốt ve mái tóc của Tử Yên, lại nhìn cô như thể thu cả thế giới vào mắt.

- Em chính là mạng sống của anh! – Anh chân tình nói.

Lời nói như ngôn tình lãng mạn phát ra mà mãi không thấy ai trả lời, anh nhìn xuống thì phát hiện cô gái nhỏ đã ngủ mất rồi. Có lẽ cô quá sợ hãi, quá căng thẳng nên mới mệt mỏi và ngủ thiếp đi như vậy. Cũng tốt, cứ để cô ngủ một giấc, khi tỉnh lại hi vọng tinh thần cô sẽ khá hơn.

Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô rồi gọi điện cho bác sĩ tư đến thăm khám cho cô. Bác sĩ xem xét hết một lượt, rồi thông báo với anh.

- Cậu yên tâm đi, cô ấy không gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Dù bị người ta đánh vào đầu nhưng lực đánh không quá mạnh, cũng không đánh trúng chỗ nguy hiểm. Nếu vẫn chưa yên tâm thì quan sát tiếp, có biểu hiện bất thường như đau đầu hay khó chịu thì đưa đến bệnh viện kiểm tra lại. Chỗ bị đánh ở má hay chỗ bầm do bị trói cũng không có gì, chỉ là dấu vết ngoài da, tôi cũng đã bôi thuốc qua rồi. Nhưng vụ việc xảy ra có thể đã ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần cô ấy, cho nên cần một thời gian mới có thể bình thường trở lại được. Lúc này, cần tránh để cô ấy gặp phải kích động nữa.

- Được rồi, cảm ơn bác sĩ.

Sau khi bác sĩ thông báo tình hình không có gì đáng ngại, Đông Quân, Bội Sam và Lập Thành mới thở hắt ra một hơi.

Dặn dò Bội Sam trông chừng Tử Yên, Đông Quân và Lập Thành cùng nhau rời khỏi, vì còn có chuyện phải giải quyết.

***

Bên này lão già Đàm Quý, Bạc Linh và hai tên đàn em cao to bị trói tay rồi bị nhốt lại vô cùng hoảng sợ, muốn kêu lên cũng không kêu được vì bị nhét giẻ vào miệng, cứ ú ú ớ ớ rất thảm. Bọn họ còn ngoan cố dùng thân mình đập vào cửa hi vọng có thể thoát khỏi.

Có tiếng bước chân, bốn người bọn họ càng thêm tim đập chân run.

Đông Quân bước vào, vẻ mặt như diêm la địa ngục nhìn từng người một. Bọn họ vô cùng kinh hãi trước cái nhìn chết chóc của anh.

Đông Quân đến lấy giẻ ra khỏi miệng họ cho bọn họ nói những lời trăn trối.

Được tự do, họ thi nhau kêu gào la hét.

- Làm ơn, làm ơn tha cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ làm theo lệnh… - Hai tên đàn em vừa bò đến quỳ dưới chân Đông Quân vừa khổ sở nói.

- Lục… Lục thiếu… xin… xin cậu tha cho tôi! Tôi không hề biết cô gái ấy là người của cậu! Tôi… tôi… tất cả cũng chỉ tại con đàn bà này xúi giục tôi! – Lão ta đã biết người trước mặt là thiếu gia nhà họ Lục, liền tìm cách van xin, còn đổ trách nhiệm lên đầu Bạc Linh.

- Tôi… ông… ông nói gì chứ… ông không muốn làm tôi ép ông được sao? Đông Quân… à không Lục thiếu… xin… xin tha cho tôi! – Bạc Linh nghe lão già kia tố giác mình thì sắc mặt càng ngày càng tái đi, quỳ rạp dưới chân Đông Quân mà cầu xin.

- Mấy người ồn ào thật đấy, chịu không nổi nữa!

Lập Thành thật sự nghe đến nhức đầu rồi, liền vung chân đấm đá vào hai tên đàn em. Bọn chúng bị anh đánh đến trời đất quay cuồng, cứ ngã xuống lại bị anh lôi dậy đánh tiếp.

Đàm Quý và Bạc Linh thấy hai người kia bị đánh thê thảm như vậy liền sợ hãi mà dập đầu xin tha. Nhưng Đông Quân từ đầu đến cuối không nói gì, vẻ mặt cũng chỉ có một biểu hiện lạnh lùng như băng.

Anh đột nhiên xách áo Đàm Quý dậy, rồi đánh tới tấp vào mặt lão ta. Lão choáng váng ngã xuống đất, môi rỉ máu. Đông Quân lại điên tiết, túm cổ lão lôi dậy mà đánh, còn tặng lão một phát vào của quý. Lúc nãy bị Tử Yên đánh trúng vẫn còn hơi đau, lại bị Đông Quân đá thật mạnh vào nữa, e là lão ta không cứu được người anh em của mình rồi. Lão ta đau đớn ôm thân thể đầy máu và thương tích của mình lê lết trên sàn.

Bạc Linh nhìn thấy ánh nhìn của Đông Quân chuyển sang mình, tay chân run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.

- Xin anh… xin anh tha cho tôi! – Cô ta cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt để van nài.

- Xin tha? Lúc đó Yên Yên của tôi cũng xin tha nhưng các người có chịu dừng lại không? Cô cũng là phụ nữ, sao lại có thể độc ác như vậy? – Đông Quân chẳng những không thương tình mà còn trừng mắt nhìn Bạc Linh.

- Anh nói nhiều với cô ta làm gì? Loại người như cô ta phải bị trừng phạt thích đáng. – Lập Thành đánh một lúc cũng mệt, vội ngồi xuống ghế nghỉ ngơi nhìn Đông Quân giáo huấn người.

- Trước nay tôi không đánh phụ nữ, nhưng riêng cô tôi sẽ phá lệ!

Đông Quân vừa nói vừa đánh “chát” lên mặt Bạc Linh. Cái tát này là anh đánh thay cho Tử Yên.

Anh lại đánh “chát” một cái nữa, cho chính bản thân mình.

Hai má của Bạc Linh sưng lên, miệng cũng rỉ máu.

Đông Quân hận không thể giết chết cô ta. Nhưng cô ta cũng là phụ nữ, anh không muốn nặng tay.

- Tôi cho cô biết, cô hãy cảm ơn ông trời vì đã cho cô làm phụ nữ, nếu không e là số phận của cô không tốt hơn lão già kia là mấy đâu! – Đông Quân nói nhẹ như không, nhưng thanh âm đủ để khiến người khác sợ hãi.

Đúng lúc đó, trợ lý của Đông Quân là Tần Sâm cũng đến nơi. Anh giao phó mọi chuyện cho Tần Sâm giải quyết.

Trước khi giao người cho trợ lý, anh còn không quên tặng cho Đàm Quý một món quà đặc biệt. Anh không nói không rằng đè chân lên bàn tay phải đã sờ soạng người Tử Yên của lão ta, nghiến một cái thật mạnh nghe cả tiếng rắc. Lão ta chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi ngất đi vì đau đớn.

- Xử lý gọn ghẽ cho tôi. Từ ngày mai tôi không muốn nghe thấy cái tên Đàm thị trên thương trường nữa. Nhưng coi như tôi rộng lượng bố thí một chút cho người nhà lão ta như tiền bồi thường. Còn nếu bọn họ có muốn thưa kiện gì, dùng danh nghĩa của tôi xử lý. Còn Bạc Linh, xem cô ta đã đủ mười tám chưa, nếu đủ thì tốt, nếu chưa cũng tìm cách để cô ta ăn năn hối lỗi ở trong tù cho tôi. – Đông Quân nhàn nhạt nói, lại thong thả rời đi như chưa có chuyện gì.

Lập Thành ở một bên nhìn màn thị uy của Đông Quân mà há hốc miệng. Đúng là thế lực của Lục gia có khác. Đông Quân muốn làm gì thì không ai cản được. Bọn người này đúng là ngu ngốc dám động chạm vào chị dâu.

- Anh họ, thủ đoạn của anh cũng tàn nhẫn quá rồi! – Lập Thành nói.

Đông Quân không trả lời, chỉ cười nhạt. Tàn nhẫn sao, với anh tha cho họ mạng sống đã là nhân từ lắm rồi.